Khi người loạn trí tỉnh…

Trong giai đoạn cơn loạn trí của người bệnh tâm thần lên cao độ người bịnh có khi cuồng loạn, hét la, quăng ly tách, buông lời tục tỉu, chửi rủa bạn bè, cha me… hoặc có khi khiến ta phải phì cười dù là cười trong nước mắt, như câu chuyện Y, kể là mới sinh thằng con thứ hai, buộc tôi phải chăm sóc baby để tôi phải xúc động làm bài thơ “thằng con”dưới đây :
𝐶𝑎́𝑚 𝑜̛𝑛 𝑏𝑎̀ đ𝑎̃ đ𝑒̉ 𝑡ℎ𝑒̂𝑚 𝑡ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑛
đ𝑎̣̆𝑡 𝑡𝑒̂𝑛 𝑛𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑡ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑁ℎ𝑎̂𝑛
Đ𝑒̂̉ 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂𝑚 𝑛𝑖𝑒̂̀𝑚 𝑣𝑢𝑖 𝑚𝑜̛́𝑖
– 𝑇ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑚𝑜̣𝑐 𝑟𝑎̆𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢̛𝑎
– 𝑈̛̀, 𝑛𝑜́ 𝑚𝑜̣𝑐 ℎ𝑎𝑖 𝑐𝑎́𝑖 𝑟𝑎̆𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑢̛̃𝑎 𝑟𝑜̂̀𝑖.
– 𝑁𝑜́ 𝑐𝑜́ 𝑐ℎ𝑖̣𝑢 𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑠𝑢̛̃𝑎 ℎ𝑎𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 ?
– 𝑁𝑜́ 𝑛𝑜́𝑖 𝑏𝑎̀ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑠𝑢̛̃𝑎 𝑛𝑜́ 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑐ℎ𝑖̣𝑢 𝑢𝑜̂́𝑛𝑔
𝑁𝑜́ 𝑘𝑒̂𝑢 𝑏𝑎̀ 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑚𝑎𝑚𝑎
𝐶𝑜̀𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑝𝑎𝑝𝑎
𝑁𝑜́ đ𝑒̣𝑝 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑏𝑎̀ 𝑎̀
𝑁𝑜́ 𝑏𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 𝑏𝑜̀
– 𝑉𝑎̣̂𝑦 𝑠𝑎𝑜?
– 𝑁𝑜́ 𝑐𝑜̀𝑛 𝑛𝑜́𝑖 ℎ𝑜𝑤 𝑎𝑟𝑒 𝑦𝑜𝑢
– 𝑉𝑎̣̂𝑦 𝑠𝑎𝑜 ?
– 𝐻𝑜̉𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑏𝑎̀: 𝐵𝑎̀ 𝑐𝑜́ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑠𝑖𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑒̂𝑚 𝑚𝑜̣̂𝑡 đ𝑢̛́𝑎 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔?
– Đ𝑒̂̉ 𝑣𝑎̀𝑖 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑢̛̃𝑎
𝐴 ℎ𝑎. 𝑉𝑎̣̂𝑦 𝑡ℎ𝑖̀ ℎ𝑎𝑖 𝑣𝑜̛̣ 𝑐ℎ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑎̀ 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂𝑚 đ𝑢̛́𝑎 𝑐𝑜𝑛.
𝑀𝑜̣̂𝑡 đ𝑢̛́𝑎 𝑐𝑜𝑛 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑏𝑜́𝑛𝑔
𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑥𝑎́𝑐 𝑡ℎ𝑖̣𝑡
Đ𝑢̛́𝑎 𝑐𝑜𝑛 𝑏𝑎̆́𝑡 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑖̣ đ𝑜́𝑛𝑔 đ𝑖𝑛 ℎ 𝑡𝑢̛̀ 𝑡𝑎𝑦 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑙𝑒̂𝑛 đ𝑎̂̀𝑢 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑣𝑢𝑖
𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑖𝑒̂̀𝑛 𝑚𝑖𝑒̂𝑛 𝑘ℎ𝑜̂̉ 𝑛𝑎̣𝑛
𝑁𝑜́ 𝑘ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑒̣̂𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑢́𝑐 𝑘ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖
Đ𝑜̂𝑖 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑙𝑜𝑛𝑔 𝑙𝑎𝑛ℎ
𝑉𝑎̀ 𝑡𝑢̛̀ 𝑡𝑢̛̀ 𝑙𝑖̣𝑚 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑝 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑔𝑖𝑎̂́𝑐 𝑚𝑜̛, 𝑏𝑎𝑦 𝑙𝑒̂𝑛 𝑏𝑎𝑦 𝑙𝑒̂𝑛
𝑉𝑎̀ 𝑙𝑎̃𝑜 𝑔𝑖𝑎̀ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑣𝑎̣̂𝑦, 𝑏𝑎𝑦 𝑙𝑒̂𝑛, 𝑏𝑎𝑦 𝑙𝑒̂𝑛…
Nhưng có khi, cái loại trí ấy biến mất nhường lại sự tỉnh trí kỳ diệu làm ta phải giật mình. Y. đã bàn về thơ TTKH như một bà thầy, đọc lầu lầu hai bài thơ Hai Sác Hoa Ti gôn và Đan Áo và hỏi tôi:
– Ông có biết tên người chồng của người đàn bà ấy không ?
Tôi nói không biết. Chắc là Y. lại lên cơn nữa rồi. Nhưng Y. nói:
– Tên người chồng là “Nghiêm” .
Rồi Y. chứng tỏ bằng câu thơ:
𝐀𝐢 đ𝐞𝐦 𝐤𝐡𝐨𝐚́ 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭 𝐜𝐡𝐢𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐥𝐨̂̀𝐧𝐠 “𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐦”
Tôi không thể ngờ câu giải thích ấy lại phát ra từ cửa miệng của người bị loạn trí thần kinh nặng. Ngay cả một kẻ làm thơ viết văn như tôi cũng phải đầu hàng.
Nhưng định mệnh đã không cho phép Y. trở lại với tôi nữa. Sau ngày ấy là đại dịch, là thêm 2 lần stroke, là không còn ăn đồ tôi thăm nuôi, không còn khuấy dộng những ngọn đèn chết thành sáng nữa. Xem như Y. đã chết từ buổi ấy. Chết mà còn thở, trong lúc đa số thì chết thì hết thở.
𝐀𝐢 đ𝐞𝐦 𝐤𝐡𝐨𝐚́ 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭 𝐜𝐡𝐢𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐥𝐨̂̀𝐧𝐠 “𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐦”
Người thiếu phụ bị khóa vào lồng mang tên chồng là nghiêm. Y. bị khóa vào lồng mang tên là nursing home. Và tôi bị khóa vào lồng mang tên lồng phế thải…
Nhưng chỉ có mình Y. biết được cái lồng đó.. Bằng một câu thơ. Nhớ một câu thơ đã có khi là khó. Còn biết phân tích nó, tim cái hay, thì thật khó gấp bội. Nhất là với một người rối loạn tâm thần.
Cám on Y. đã cho tôi biết cái lồng đó.

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading