CHEMO

 

Cô nhân viên của trung tâm điều trị Cancer than phiền là khó tìm được chổ “vein” trên cánh tay tôi để kim đâm dễ dàng. Từ tay trái qua tay phải, cô bóp,nhấn, sờ. Xem cô này có kinh nghiệm hơn cô tuần trước. Cô tuần trước đã hành tôi đến ngât ngư. Chỗ da thịt cô tiêm vào đã sưng phồng to, khiến tôi đau nhức vô tận. Cô hốt hoảng rút kim ra, rồi đổi sang cánh tay khác. Cũng chịu thua. Cô đành phải kêu cô “xếp” để tiếp giúp.

Chỗtôi ngồi có thể thấy 2 cái khung treo trên vách tường đối diện. Một khung in câu: Be STRONG be BRAVE. Môt khung in: HELP is a PRAYER.

Câu “help is a prayer”, (giúp đỡ là một lời cầu nguyện) khiến tôi nhớ lại bài thơ trước khi có đại dịch khi ra vào thăm nuôi được dễ dàng:
𝐕𝐨̛́𝐢 𝐞𝐦 𝐛𝐚̂𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐯𝐚̣𝐧 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐢𝐧𝐡
𝐂𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐇𝐚̀ 𝐍𝐨̣̂𝐢 𝐍𝐠𝐚̀𝐲 𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐂𝐮̃
𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐯𝐚̣𝐧 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚̂̀𝐮 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝐂𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐠𝐢𝐚̂́𝐜 𝐧𝐠𝐮̉
đ𝐞̂̉ 𝐞𝐦 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 đ𝐢 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂̉ 𝐧𝐚̣𝐧 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 đ𝐨̛̀𝐢
Hay tấm lòng của người bạn già hơn tôi một tuổi, Anh đồng một khóa 24 TĐ.
Hai tuần trước, anh nghe tôi bị bịnh nên từ Florida lên thăm và ở lại 5 ngày. Anh săn sóc tôi còn hơn mẹ săn sóc con. Giúp mang áo ấm. Giúp cột dây giày. Khi tôi than thèm canh chua, anh bỏ công ra chợ mua đồ cần thiết, rồ lui hui trong bếp. Hôm ấy chúng tôi có bửa cơm thật ngon với canh chua cá samon.
Viếc giúp dở là một lời câu nguyện, thật đúng. Anh giúp mở cửa xe, giúp vịn tôi bước xuống, giúp tôi bước đi . Những cái giúp của anh khác với người Physical therapy. Anh xoa dầu quí giá vào hai chân tôi để tôi bước vũng mạnh hơn.
Xe tình, xe bạn giúp đôi chân tôi đường trường xa. Để hôm nay khi vào viện làm chemo, tôi không cần walker. Không cần người. Một mình bước vào Viện, một mình lên ngổi ở ghế duổi tay cho người nhân viên tiêm kim chuyền thuốc.
Và để trả lời:
𝐛𝐞 𝐬𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠. 𝐘𝐞𝐬. 𝐈 𝐚𝐦. 𝐁𝐞 𝐁𝐫𝐚𝐯𝐞: 𝐘𝐞𝐬, 𝐈 𝐚𝐦. 𝐇𝐞𝐥𝐩 𝐢𝐬 𝐚 𝐩𝐫𝐚𝐲𝐞𝐫. 𝐘𝐞𝐬. 𝐎𝐟 𝐜𝐨𝐮𝐫𝐬𝐞.

Ngoài ra chúng tôi cũng có nhiều giờ cùng nhau nói chuyện thơ văn. Nào là thơ Phạm Ngọc Lư. Nào là một truyện ngắn anh viết lấy ý từ việc một trung đội trưởng lén ăn cắp chiếc quần dài phơi ngoài vườn qua bài thơ:
Người ta đeo kính gọng vàng
Tôi đây đeo kính cột bằng dây thun
Đề phòng khi nhảy trực thăng
Đề phòng khi phải dẫn con vô rừng
Cám ơn dây buộc quần hồng
Từ đâu, không biết vào tròng đầu ta…
Người ta đeo Phật Di Đà
Tôi đây đeo cái ta bà chị em

Dẫn đến một cuộc truy tìm thủ phạm như phim trinh thám rất thú vị.

Còn tôi thì in tặng anh thi phẩm Đan Tâm của PNL và Cảm tạ văn chương của THT. Sách không có sẳn. Chỉ cần 20 phút là hai cuốn hoàn tất. Tôi nhường phần cắt xén cho anh.
Vui ơi là vui. Niềm vui bây giờ như hơi rượu vân còn lâng lâng khi tôi viết bài này.

Xin cám ơn người bạn già ở Fl

Thích

 

Bình luận
%d