Tôi đến thăm em vào mùa Lễ
Tôi kể về một người quen
năm nay 90 tuổi
vửa lấy chồng
đám cưới mang đồ đầm
nhảy cha cha cha
em che miệng cười khúc khích
tôi kể ba sống lại rồi
hòi con Y, ở đâu tao đi thăm
Mình gạt nước mắt ba ơi
Tôi hỏi em còn nhớ bài hát nàokhông
ca cho tôi nghe đi
Giọng em cất lên
“Mùa đông đan áo”
Lời hát không còn lên bỗng xuống trầm mà đều đều,
May mắn nó vẫn còn nằm trong bộ nhớ
**
Bây giờ lại thêm một mùa lễ lại về
Em đã hồi phục
Má trở lại tươi hồng
Trán không nhăn
.
Bây giò em trở thành con búp bê
“Oh my darling, oh my darling
Oh my darling, Clementine
You are lost and gone forever”
Emà có nghe tôi hát không
Con búp bê nhắm mắt mở mắt của tôi
Con búp bê có mái tóc cột đuôi gà mun đen vì gội đầu bằng nồi bồ trầm luân khổ nạn của tôi
Để tôi dược yêu dấu chải đầu
Xoa bóp bờ vai
Để tôi đẩy xe búp bê đi
khi nàngChementine của tôi trở lại
***
Dứa bé khi ôm con búp bê vào lòng
hát à ơi
Nó đang tập một ngày làm hiền mẫu
Còn tôi đẩy búp bê em đi
Hhành lang vọng về tiếng dương cầm
Chúc mừng
tôi là người hạnh phúc nhất
Và con tim tôi cũng trổi dậy làm thơ tình Tuổi Tám Mươi”
Bài thơ “Một Chữ”:
Khi thời gian cướp của tôi gần hết
Mỗi ngày tôi vẫn đẩy xe tình
Mắt tôi lòa, ừ, thì tôi zoom in
100 chữ đánh sai, tôi chỉ cần một chữ
Một chữ mà tôi mang vào hơi thở
Khi tôi buồn, khi quá đổi cô đơn
Một chử nằm lòng, giữa nhớ nhớ quên quên
Một chữ viết đầy trên trang nhật ký
Tôi đi đứng khó khăn, xiêu xiêu đổ đổ
Nhưng những ngón tay tôi còn nắm chặc tay em
Và khi em phát ra từ hai bờ môi câm
một tiêng là tôi như hồi sinh trở lại
Tôi cung vậy, bêm em, tôi thầm thì một chữ
Từ lúc quen em đến lúc xế chiều
Nghe máu thanh xuân đang chảy lại trong người