Hôm nay, Houston đã nhận thùng báo TQBT 95. PVN cho biết là thùng báo quá nặng. Dĩ nhiên là nặng vì độc giả đến với TQBT càng ngày càng nhiều.
Báo dày 280 trang. Bìa là tranh Thân Trọng Minh.
Chủ đề giới thiệu tạp chí Chính Văn.
Tranh bìa số này
Họa sĩ Đinh Cường, thường vẽ và làm thơ trên những tờ napkin, không phải vì ông lập dị, khác đời hoặc vì ông có thói quen, nhưng vì, napkin là một chiếc phao đến vào lúc ông cần để diễn đạt. Mà những ý thơ hay những xúc động thường xảy đến khi ta gặp bạn bè, hay khi cô đơn bên ly cà phê trong một quán ăn hay một tiệm cà phê chẳng hạn. Khi ấy, đâu có computer để đánh vào keyboard, đâu có giấy croquis để phác họa chân dung một người bạn. Chỉ có những tờ napkin có sẵn trên bàn. Nói nôm na là những tờ giấy lau chén, lau muỗng, đũa, hay chùi miệng. Chúng mới là cứu tinh. Chúng xuất hiện đúng lúc, như một ân nhân, vì nếu không, ý thơ sẽ bay mất, hay nét vẽ kia cũng sẽ vô vọng, lúc người họa sĩ đã tìm thấy một nỗi xúc động trước người bạn của mình.
May mắn cho đời là có người biết giá trị của tờ napkin mà xem như báu vật. Người ấy đã giữ hộ cho người nghệ sĩ.
Hôm nay, qua email, họa sĩ Thân Trọng Minh đã kèm bốn bức tranh của anh, trong đó có hai bức trên trang báo in. Thời đại dịch cách ly, cấm đoán… làm gì bạn ta có được tự do ra tiệm mua khung canvas, sơn dầu, bột màu… nhưng hai bức tranh ấy đã làm tôi xúc động. Trên trang báo chữ lem luốc mà người đời xem xong là vất bỏ, một công trình nghệ thuật đã mọc lên, kết hoa, kết trái. Background là mây xám, là những tín hiệu ghi băng một bản tin liên quan đến đại dịch, làm nổi bật những con cá trên khay. Trong tranh, không thấy người, chỉ thấy cái dao, con cá trơ vơ. Người đã bị phong tỏa. Mùa đại dịch cái gì cũng buồn, cũng u ám, làm sao mà vui được.
Napkin, trang báo hai vật thể vô giá trị, nhưng có khi là cần thiết. Như những máy in thổ tả của Thư Ấn Quán chúng tôi. Vậy mà đã giúp TQBT sống đến năm thứ hai mươi rồi đó. (THT)
.