Ta ở miền cao, mặt trời lên chậm
Sương giăng ngập trời, bùn đỏ ngập đường
Lính nhà nghèo tiền lính tính liền
Quen gian khổ ở rừng quanh năm lá giang gạo sấy
May mắn trong người ta pha thêm thi sĩ
Nên yêu rừng yêu núi yêu bản yêu buôn
Ta làm thơ, gởi báo, báo đăng
Ta mang đời lính nghèo của ta đi bán
Không ngờ có một người cảm thương khóc ngất
Xin làm trăng soi hâm nổi hầm chìm…
Nàng không chê ta là kẻ vô thân
Cũng chẳng nhìn lên, mà mơ hoàng tử
Nàng cúi xuông đời ta như người thánh nữ
Lệ của nàng làm lệ của đêm sương
(Những hạt sương dưới trăng như nước mắt long lanh
Ta đã liếm trong rừng khi quá khát)
Bây giờ, không còn vầng trăng trên núi
Không còn những hạt sương ta hứng nừa dêm
Nhưng cờ sao lòng ta như thấm lạnh sương mềm
Khi ta hôn lên cánh tay em, tàn phế
Ta đã liếm từ giọt lệ dâng trào ra khóe mắt
Mà ngày nào em đã nhỏ xuống đời tôi….