.
THói quen của nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn trong thời chiến tranh, là mỗi khi làm xong một bài thơ, trước hết “rung đùi ngâm nga, uống cả chục chai bia” , sau đó xách nó đi cầu:
..Với chiéc áo rằn biệt kích quân, đã đắng cay, khổ nhục, mang súng lang thang sáu tháng trời trong các khu rừng các động cát, các đồi núi Bắc Bình Thuận. Mỗi khi hành quân, y đều mang theo một bi đông rượu đế nùng và một quyển truyện khiêu dâm quay roneo bằng Anh ngữ. Y làm thơ trước khi đụng trận, sau khi đụng trận, trên đường đi đến mục tiêu. Chỉ làm xong một bài thơ, y rung đùi ngâm nga, uống cả chục chai bia để tự thưởng minh xong rồi xách bài thơ đi chùi đít. Vì y biết người ta không dám cho đăng thơ y.
(Tư liệu cùa tạp chí TQBT )
Riêng phần tôi, thì hay dùng bao thuốc lá để thay vào tờ giấy học trò mỗi khi thi hứng nổi dậy. Đó là thời thanh xuân, thời bụi, thời mà chẳng có bàn để viết, chẳng có giấy để ghi. Ghé vào một quán bên đường, ngồi nhìn cô hàng thấy cô hàng có chiếc quần đen như mượt, có bờ tay lông măng, tự nhiên thi hứng lại nổi lên. Mà quán thì nghèo làm gì có giấy napkin như các nhà hàng. Thôi thì đành lấy bao thuốc lá ra để làm giấy ghi đở… NHư những câu như thế này:
Cô hàng cho xin ly cà phê nhỏ
Tôi uống cho đầy đôi mắt trong
Một mai tôi chết bên trời Bắc
Em làm sao được khóc bên song ?
Tôi mang gió núi miền Trung lại
Em sưởi cho tôi một mảnh tình
Đôi khi thấy áo bay đầy phố
Ngỡ hồn mình hiu hắt mùa thu…
……
Viết xong, tặng bạn. Bạn giữ gìn dùm. Để nếu nay mai nhảy vào mật khu địch mà chẳng may, bạn còn có tình ta bên cạnh.
Và tôi đã làm hàng trăm bài thơ như thế, thảy được viết bằng bao thuốc lá. Để bây giờ, chỉ vài bài được tìm lại, nhờ bè bạn giữ dùm.
****
Hôm nay, tôi lại nhận được thư cho một người bạn lính. Anh viết một bài ký sự chiến trường, và cho biết có trích thơ ta. Đọc thơ, cố gắng nhớ, mà không thể nhớ làm lúc nào, trong trường hợp nào. Bởi lúc ấy ta làm quá nhiều và quá dễ dàng:
Đêm đi kích, ngày nhâm nhi rượu đế
Uống để say, quên hẳn tháng ngày
Bên bàn rượu, mỗi ngày một vắng
Thương bạn bè chưa uống đã say!
Khi vào lính nói năng nham nhở
Nói yêu ai cũng nghĩ đến cái giường, “
(Nguyễn Phán:AN LỘC MỘT LẦN TÔI ĐÃ ĐẾN, MỘT ĐỜI ĐỂ NHỚ)
.Xin được cám ơn bạn ta. Và cũng xin được cám ơn những bao thuốc lá ân nhân của ta.