Rừng tràm…

Gần ba năm  sống với rừng tràm
Ngày ngày  vào rừng đốn tràm rui tràm mè tràm  đòn tay  tràm kèo tràm cột
Hai bàn chân   đĩa  trâu bám đầy
Cả thân mình vắt từng đàn  bấu vào tha hồ ăn cổ
Nước phèn lâu ngày đóng nhửng váng màu vàng nghệ
Hay  màu xanh dương ở những vũng  còn mới hôm qua
Chất phèn như acid làm lông rụng, vãi vóc rả tươm
Chúng tôi phải lấy vải bao  cát  để làm quần  làm khố

Chắc em sẽ nói rằng, nợ ta vay thì phải trả
Tôi không biết trả lời sao vì những điều siêu hình không có gì chứng  tỏ
Nhưng tôi phải nói với em, thật lòng
NHờ nghiệp này tôi mới hiểu thế nào là rừng tràm
Mới càng yêu Việt Nam của mình  dù đã mấy mươi năm sông xa  đất mẹ

Để bây giờ,  cách nửa địa cầu mà ngỡ như vô cùng gần gũi
thấy một rừng tràm nở rộ mùa bông…
Nghe như cả mùi thơm  tiỏa cả lừng không
lẫn cả vị cay cay từ chiếc lá tràm ta nhai khẻ….

xxx

Ôi, rừng tràm
Đến mùa nở bông,  những đàn ong từ đâu có mặt
Hương tràm theo gió  thơm nức
Những chùm bông trắng rợp trên cành
Những thân tràm hùng dũng vươn cao
thẳng băng  bên những thân tràm con rui mè  nhỏ bé
Lá cắn mang mùi thuốc Nam thuốc Bắc
Vậy mà, từng cây từng  cây  tiếp tục bị xử trảm  tử hỉnh
Tam tộc tru di
Tràm cha được làm cột
Tràm mẹ được làm kèo
TRàm con được làm mè
Tràm cháu được làm riu
Không chừa  ai để nối giòng nối giống
Đốn hết, chặt hết không tha…

Rừng tràm ta về ngày đầu màu xanh  bao la
Chỉ một năm sau rừng tràm  trở thành bãi chiến
Trơ những gốc tràm nổi lên từ biển  nước phèn dỏ máu
Còn sót lại chăng là những cây  tràm xiêu vẹo  cong queo
Mừng cho mi, mi thoát được búa rỉu
của bọn ta, vì mi là “người tàn phế”

Mi cũng biết là  đốn bọn mi lòng ta tan nát
Nhưng hết cách rồi, ai cũng muốn yên thân…
Từ giã mi, mai ta  tiếp tục lội vào sâu hơn
Thêm một cánh rừng nữa để ta vào tàn sát…

%d