Nửa đêm kẻng dục quân ra trận
Mưa lũ mưa cuồng mưa tối tăm
Nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy
Không buồn chỉ một chút bâng khuâng
Đời ta là con số không vô tận
May trên đầu còn chiếc mũ rừng
Mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
Chiến tranh, thỉ cũng tựa phù vân…
Người lính, sao anh còn ngái ngủ
Anh có lo gì một chuyến đi
Anh có mang theo lòng thống hận
Hay là cái nghiệp buổi sinh ly ?
Còn ngươi, trên núi ăn toàn sắn
Nên xuống đồng thử chút cơm dân ?
Lâu rồi, nhơ nhớ ma du kích
Muốn nhìn ngươi qua máy nhắm đêm….(1)
Ta lỗi cho ta, cực chẳng đả
Không bắn ngươi thì ngươi bắn ta
Trước sau ta với ngươi đều bạn
Không bạn trên này, cũng bạn âm ty !
(1) Ống hồng ngoại tuyến, chi3 có đơn vị thám kích mới được trang bị
Bây giờ:
Nửa đêm có một người lính cũ
Một mình với một chiếc khẩu trang
Thay vì tìm địch trên An Lão
Nay thì đi đón một ngưởi thân
Không cần máy nhắm, không cần súng
Chỉ có` tinh yêu, trong trái tim
Trong máu vẫn chảy nòi thám kích
Vẫn một lòng sông núi thủy chung !
Lưng vẫn thẳng băng, đầu vẫn ngửng
Ôi đời vẩn đẹp lúc nửa đêm
Ngày xưa đi giải vây đồn bạn
Ngày nay đi đón người trăm năm…