Thử tưởng tượng bao nhiêu lần, giữa cõi đêm đen
Tôi chỉ biết thì thào dù cố gào cố rống
Anh cảnh vệ ơi, tôi đi cầu, đừng bắn
Đêm như xé người tôi thành trăm mảnh đầy phân
Tôi bấy giờ chỉ là con vật thúi tha
Cả láng không còn ai muốn đến gần lợm mữa
Một chỗ nằm, cái chiếu manh uế bẩn
Nhớp nhơ hơn một con vật giữa bãi phân người
Phẩn đã đổi màu, xanh màu lá chuối tươi
Chết, chắc thế nào tôi cũng chết
Nhưng ân điển đã đến từ viên thuốc
Người bạn tù, người bạn thánh, hiền nhân
Tôi sống đây, là một phép lạ vô ngần
Bằng một tấm lòng của người cùng cảnh ngộ
Tôi sống bây giờ, khoác trên người áo dạ
Vãi mượt mà, ấm và đẹp, người khen
Dù người tôi đã gột tẩy lụy phiền
Nhưng làm sao bay đi những thúi hôi của thời trâu ngựa
May mà tôi vẫn còn những tấm lòng vô lượng
Của những người, giờ tôi đã quên tên…