Thêm một bài thơ của Thoai Q Tran được dịch sang tiếng Viêt. Nhan đề bài thơ là TOO LATE được trích từ thi phẩm QUE SERA do Thư Ấn quán xb năm 2001.
Người dịch là nhà thơ Nguyển Thụy Đan, sinh ở Hoa Kỳ, hiên là ứng viên Ph.D về văn chương Hán Nôm ở Đại Học Columbia (NY) mà chúng tôi đã giới thiệu qua 4 bài thơ trong lần post trước đây. Trước đó Nguyễn Thụy Đan tốt nghiệp hai cử nhân. Một về Âm Nhạc. Một về văn chương tại đại học Houston.
Thoai Q Tran tức là Trần Quí Thoại – bác sỹ Y Khoa – hiện làm việc tại phòng Emergency ở một bệnh viện thuộc tiểu bang Pennsylvania.
Muộn Màng
Trần Quý Thoại
Một giây
Tôi đã muộn…quá muộn. Để nhìn thấy ánh mắt người
giữa rừng veston xọc bạc màu
tay cầm va-li da bò
quay về theo hồi chuông chiều
lần theo dấu chân người, tôi đứng lại…
ngoảnh nhìn người tuyệt tích vào trong
hỗn độn của Thời Gian – một giây – bỗng mất.
Một giờ
Tôi đã muộn…quá muộn. Để nghe tiếng người than khóc
trong lệ nhòa đêm trường của tôi. chịu khuất
những tiếng còi nhân tạo, tiếng xe kỳ cạch
trên đường xi-măng ướt đẫm
nước mắt đêm khuya. tôi
nghe toàn vắng lặng, nên tôi đã đứng lại…
để rồi nghe tiếng người tàn tạ vào trong
nỗi sầu lặng im của Thời Gian – một giờ – bỗng mất.
Một ngày
Tôi đã muộn…quá muộn. Để nhìn thấy nụ cười người,
trong hẹn ước của những ngày mai. Nguyên vẹn
thì thầm thề nguyện, người sẽ mãi mãi tồn tại
trong thế giới của anh ta. Mãi mãi nụ cười của người sẽ
thuộc về anh ta, trong vòng tròn của ước hẹn…
Bấy giờ tôi đứng lại…chỉ để thấy nụ cười người
Tan biến vào ánh mắt anh ta…trong giấc mộng
Tan nát của Thời Gian…một ngày…bỗng mất.
Một năm
Tôi đã muộn…quá muộn. Để nghe nhịp sống của người
nguồn sinh sinh hiển hiện, qua đôi mắt
tái sinh. Anh ta nói rằng là của Người
của riêng Người. Những con đường vô hạn, Tình Yêu
Người sẽ khởi nguồn…khi tôi đương đứng lại một bên:
Để cảm nhận được khát khao của Người, chẳng phải của Tôi,
Tiêu tán vào trong những ước vọng hư huyễn của Thời Gian…một năm…bỗng mất
Một đời
Tôi đã muộn…quá muộn. Để nhìn thấy tình người,
Bao năm tôi hằng thiếu thốn:
Con đường quanh co, tôi đi lạc lối
Nuối tiếc ôi những cuộc đời, những vòng
quanh quẫn. Trở về. Vắng người.
Trong khi tôi đứng lại:
Chỉ để trông vời nụ cười người tan biến
Vào những khoảnh khắc Thời Gian lạc loài
Một cuộc đời: biến mất.
(thi phẩm Que Sera by Thoai Q Tran, Thu An Quan xb 2001)
Too late
One second
I’m late…too late. To see your glance
Within the crowd of gray striped vested trees,
And brown baggers and brief-casers.
Returning from six o’clock whistle blows.
Following your footsteps away, I stood…
And watch you disappeared within
Time’s immersing chaos – one second – Gone.
One hour
I’m late…too late. To hear your cries,
Within my misty night’s tears. Overcame
By synthetic choo choo’ings and cranky
Motorby’s…on slippery cement pavements
Glistened with night’s tears. I only
Heard silence, so I stood…
And heard your voice disappeared within
Time’s silent sorrows – one hour – Gone.
One day
I’m late…too late. To see your smiles,
Within tomorrow’s promises. Unbroken,
Uttering vows, as you shall exist within
His world. Forever your smiles be
His, within the bands of promise…
As I Stood by…only to see your smiles
Disappear into his eyes, within
Time’s broken dreams… one day – Gone..
One year
I’m late…too late. To feel your rhythm
Of new life manifest, through newborn
Eyes. Shared joy through your own,
A rejuvenation, He thus called Yours.
Only Your own. With infinite roads, Your
Love shall Begin…while I stood by:
Only to feel Yours, not Mine,
disappeared within Time’s
Imagined yearnings…one year – Gone.
One lifetime.
I’m late…too late. To look at your love,
Through these years I’d been without:
On broken paths, my travels astrayed.
Regretting all lifetimes, on lonely
circles. Returning. Without you.
While I stood by:
Only to look at your smiles disappeared
Within Time’s lost moments,
One lifetime – gone.