Những bài thơ từ Pulau Bidong

Trần Hoài Thư

Tiều phu

Đồi một, đồi hai, ta trèo đồi Bidong
Đồi càng lên cao, cây càng dài, càng thẳng
Ta tiều phu hề, đi tìm cây đẵn
Vác xuống chợ người đổi thuốc lá cà phê

Ta trèo lên đồi, chạm với trời mây
Hải đảo trơ vơ giữa trời giữa nước
Đây là đâu, bỗng nhiên có thằng bỏ xứ
Tắp đảo lên rừng đốn nỗi buồn xa

Ta đốn nỗi buồn bởi lòng ta đau
Bởi nòi ta vẫn là nòi hư hỏng
Chém một đường dao, đau lòng lá đổ
Chém hai ba đường, đau đến rụng tim…

Hồng thủy

Khi con người không còn đất để đi
Chỉ có Trời mới mở lòng độ lượng
Như con tàu Noé bình an qua lòng hồng thủy
Sau khi Thượng đế phẫn nộ loài người

Chúng tôi hàng triệu năm sau cũng đã lên đường
Cũng con thuyền lênh đênh trong lòng biển dữ
Khác với tổ tông,
chúng tôi lên đường như người tự vẫn
Già trẻ thi nhau, tình nguyện xuống mồ
Trong bão loạn cuồng cùng hát thánh ca
Cùng lấy con thuyền làm quan tài tập thể…
Lấy biển mênh mông làm nơi tế lễ
Máu lệ chúng tôi pha rượu dâng đàn
Chúng tôi đọa hình chuộc tội Việt Nam…

 

 

Bạc phước

Con thuyền đưa người đến bến bờ bình an…
Còn chút hơi tàn nằm trên bãi cát
Như con bệnh ngất ngư sau hồi mê sảng
Đáy lủng nước tràn mấp mé lòng khoang
Con thuyền nằm nghiêng, dưới vầng trăng nghiêng
Sườn cũng nghiêng lên nền trăng lạnh lẽo
Không biết đêm nay, những người trên đảo
Lòng có còn chạnh nhớ chiếc thuyền xưa
Đã chở đời mình qua vực thẩm đại dương…

(1979)

%d