Bên lề về việc thực hiện hai số Văn giá trị vừa được đưa lên mạng.

Hôm nay, tôi đưa lên Blog thêm hai số Văn  nữa. Một số là giai phẩm Xuân Ất Mão tháng 1&2 năm 1975 và một số tháng 3 -1975 mang chủ đề Giới thiệu những triển vọng mới. Như vậy  cọng vào số Văn tháng 4-75 (Văn chương hải ngoại), Blog này có  đầy  đủ những số báo của năm 1975, không thiếu số báo nào.

 

(Click bìa để đọc)

(Giai phẩm Văn Xuân Ất Mảo 1975)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Giai phẩm Văn tháng 3-1975

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chúng tôi đã thức cả đêm để thực hiện xong hai số báo giá trị này. Giá trị về văn học và giá trị về lịch sử. Chúng tôi xin gởi quà này  đến một ngườu. Hiện nằm trong bệnh viện mà mấy ngày qua, tôi không không được thấy mặt. Dù biết  lúc nà, y mọi người, mọi nơi, mọi thành phần, đều không ít thì nhiều,  bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của Covid-19   và sư ra đi đôi khi rất cần cho một số người bị bệnh nan y, nhưng  cớ sao tôi cứ luôn luôn chùi mắt, vì cay. Lòng như ràn rụa. Tôi khóc cho người  và ngay cả cho chính tôi nữa.
Chẳng những khóc mà còn  thảm thiết rên la gào hét. Lý do cả hai chân tôi bị chuột rút (vọp bẻ) hành hạ liên miên. Hễ nằm là hết cơn đau này hành hình ở chân trái, rồi cơn đau khác buốt xé chân phải.

Thấy nằm không xong, chỉ còn cách là ngồi. Tôi đã lê chân, vịn mép bàn, vịn  cái máy in để đến ghế ngồi. Cuối cùng tôi cũng ngồi được trước máy. Click. Một cái file hiện ra.

Có một cái gì khiến tôi phải click vào cái file này.  Văn 107 tôi đã thực hiện Flipbook và đã upload vào Văn Gallery rồi.
Nhưng rõ ràng, đây không phải là Văn 107  của năm 1967 mà chính là Giai phẩm Văn tháng 3-1975  mà tôi  đặt tên nhầm !
Mừng không thể tưởng tượng. Suốt  cả tuần nay tôi mất ăn mất ngủ để  truy tìm tông tích số báo này. Nhưng không biết tìm ở  đâu ra. Chắc chắn là nó về suối vàng vì máy bị crashed hay vì tôi đã delete nó vì muốn dọn bải cho sạch.   Tôi cần nó vì nó là di sản văn chương, nhưng di sản rất quí. Nó khác với các số báo khác vì nó được phát hành lúc cả miền Nam đang ở trong tình trạng bi quan đen tối.

Mừng đến độ quên cả hai chân đau.  Quên cả  việc chùi  mắt vì cay khi nhớ đến người bạn đời không biết sống chết thế nào trong bệnh viện. Quên không phải vì  được ngồi, nhưng là từ một phản xạ tâm lý. Cái cảm giác được bất ngờ tìm  được đứa con xem như bị mất tích vô phương tìm lại !

Để rồi miệt mài ngồi trước máy. Không phải chỉ hai tay gõ mà trí tuệ có dịp  được nẩy nở .  Cho cái đẹp cũng như cho cái muốn quên. Đẹp là nghệ thuật. Nhưng muốn đẹp phải cần sự nhúng tay của trí tuệ.
!
Nói thì phải chứng minh. Dưới đây là tờ chụp bởi SCANSNAP (trang 34, 35), mà thiên hạ vỗ tay lắm lắm, Thú thật tôi đã thử biết bao nhiêu lần, hết color depth, đến file resize, hết độ sáng,  độ contrast,  greyscale, Black and white, nhưng đành chịu thua !

Dưới đây là tờ chụp bở một máy scan thông thường, chọn option Scan black & White on colored Page từ MS Imaging utility.
Bạn thấy rõ ràng là hai thái cực.

Đấy, chính cái đẹp đã khiến đôi chân tôi hết bị tra tấn  đấy bạn

 

Xin được cám ơn hai số báo Văn này. Nhờ chúng mả trận bão đau đớn hết còn tra tấn tôi nữa. Trong khi tôi hết cách bấu víu.

 

 

%d bloggers like this: