Người Việt Nam yêu hòa bình vì ghê sợ chiến tranh
Người Việt Nam ghê sợ chiến tranh vì đã hiểu thế nào là tiếng nổ
Tôi là người đã từng vào sinh ra tử
Nên càng hiểu thế nào là hậu quả của tiếng nổ
để càng ghê sợ chiến tranh…
Vậy thì đừng bảo tôi là kẻ vẫn thích áo nhà binh
Khi ngòi bút tôi chỉ viết hoài về người lính
Không phải viết nhiều bởi vì tôi yêu thích!
Mà bởi vì những kẻ ra tuyến đầu hầu như đã chết hết , không ai…
Để viết về những lời trăn trối của bạn tôi
Cởi sợi dây chuyền hay chiếc nhẫn tay nhờ trao về cho người vợ trẻ
Để rồi anh nức nở
“con ơi, ba chết, con ơi…”
Không phải tôi viết nhiều vì tôi nhớ đến những vàng bạc rạng ngời
Mà bởi vì chúng tôi đã bị những kẻ ở đàng sau viết thế
Những kẻ chưa bao giờ biết thế nào là tiếng nổ
của một quả mìn, trái lựu đạn hay bom lửa bom bi…
Vậy thì đừng bảo tôi thíchmặc bộ đồng phục rằn ri
Thấm đầy máu, bùn, mồ hôi, nắng mưa lửa khói
Không,
TÔi viết bởi vì, tôi là tên nhà văn thoát khỏi
Cái địa ngục chiến tranh để hiểu một thiên đàng !