Mưu sinh thoát hiểm

Hôm qua   cậu con bác sĩ từ tiểu bang cạnh về thăm mẹ. Nó  đã thay mặt tôi trổ tài. Không phải là khả năng thầy thuốc, nhưng là khả năng khuyến dụ mẹ để hả miệng, để chịu ăn… Nhưng nó cũng chịu thua. Dù món ăn, mua từ một nhà hàng buffet…những thức ăn mà mẹ nó từng thích …

Y. đã bị hỗn loạn thần kinh.  Y. bảo với con là mẹ sắp làm đám cưới. Con hỏi:  Mẹ  cưới ai ?  – Ông Tỉnh trưởng. Ông thấy mẹ viết chữ đẹp.  –  Còn ba thì sao.?  – Ba con là  chồng thứ hai.
Tôi la: Vậy thì từ nay, ông tỉnh trưởng thay tôi đên chăm sóc bà. Tôi khỏe. Tôi sẽ đi tìm vợ khác. Chịu không ? – Không chịu. – Tạo sao lại không chịu ? Con tôi hỏi. – Vì ông tỉnh trưởng không biết làm như ba.

Buồn thì buồn thật. Nhưng tiếng cười vẫn rộn ràng. Y. nằm  trên giường., đòi con cho mẹ mượn 100 đô để mẹ cho người giúp mẹ thay quần thay áo… Gương mặt  Y. tỏa lên một nỗi thánh thiện lạ lùng.  Thì xem  Y. là một người mất trí đi. Điên đi. Nhưng Y. đâu có khổ. Đâu có biết mình điên, mình khổ. Chỉ có cha con tôi… Nó là bác sĩ. Nó hiểu về bệnh trạng của mẹ,  Tuổi già mà. Ai bảo  đảm một ngày nào đó, trí óc vẫn còn minh mẩn  ? Ai dám vỗ ngực, tự hào là minh sẽ mạnh khỏe suốt đời. ?
Tôi biết là từ đây, tôi sẽ mang thêm những nỗi buồn to lớn khủng khiếp. Đồ ăn tôi mang đến, tôi lại mang về.  Những trận bão bất thường nổi lên khiến tôi phải tối tăm mặt mày. May mà nhờ nghệ thuật. May mà nhờ Út Trà Ôn với Tình anh bán chiếu, Gánh nước đêm trăng, ông lái đò, hay Hữu Phước, Minh Cảnh, Lệ Thủy, hay hai sắc hoa tigôn, hay những clip về thôn Nữ Hậu giang… Chúng đã làm ngươi bệnh lịm dần, vào một ciơn đồng thiếp, rồi từ từ nhắm mắt…

Như vậy, tôi phải làm gì. Bỏ cuộc ư. Không, tôi không thể.  Đây là một trận đánh cuối cùng mà một tên nguyên là cựu trung đội trưởng thám kích  thuộc đại đội 405 sư đoàn 22 BB  tham dự, , vừa chỉ huy, vừa làm khinh binh,  đơn độc.
Mục đích không phải  là thám thính hay  đột kích mật khu, mà là mưu sinh thoát hiểm.

Mưu sinh thoát hiểm bằng cách gì?
Lúc ở trong rừng,  đêm hứng sương  làm nước uống, chụp những con kiến càng  ngắt đít mà hút, nhai những lá rừng để cầm cơn khát,   ăn toàn cây cỏ, có khi nhai cả thịt sống,,, ( Tại sao lại thịt sống ? Nướng để mà  lộ mục tiêu à ?. Vậy mà  Hồ Anh Thái  lại tả  rất tường tận cảnh một “picnic” của một toán thám báo   trong khi đi săn tin : bắt một tù binh trong rừng, mổ  lấy 2 trứng dái , nướng  để nhậu giữa  mật khu !)

Còn bây giờ , đồ ăn thức uống ê hề dư dật, vậy mà tinh thần thì tận cùng kiệt quệ, nuốt bao nhiêu nước miếng  đắng, và nhỏ bao nhiêu là giọt lệ thầm,,, Đi không còn vững nữa.  Xiêu xiêu. Đổ đổ. Đúng là hồn bay vía lạc.

Nhưng nghĩ lại tôi là kẻ may mắn. Tôi vẫn còn trí não . Và tay chân vẫn còn lành lặn. Tôi vẫn còn nhận được những ân điển mà Thương Đế dành cho để mà mư sinh thoát hiểm:

Đêm ngày quạnh hiu tôi làm con chim gõ mõ
Cốc cốc hoài trên bàn phiếm keyboard
Ngón tay phải này gõ những nút lạnh trơ
Ngón tay trái kia sẵn sàng cntl, shift
Gõ, gõ, bao nhiêu ngày và đêm mãi miết
Tôi là  con chim gõ mõ già nua
Và ngón tay ngày xưa tôi dùng để bóp  lãy cò
Nay  làm phép để  biến thành những bit 1 và 0 yêu dấu
Gõ, tôi dang gõ trên keyboard hay vào tim mình rướm máu
Để những  linh hồn chữ chết được hồi sinh

Mừng quá đi thôi, con chữ đã lung linh
Và hai ngón gõ của tôi chừng như mầu nhiệm

**

Tôi đã đưa lên hang trăm, flipbook. Và giờ này vẫn tiếp tục.  Tiếp tục  học hỏi, Tiếp tục gõ.. Vì tôi đang cần,  rất cần chúng để mưu sinh thoát hiềm.