Vâng, thì tìm được nó, với các xác bị nghiền banh tơi tả, chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy trên mặt đường East 7 th street. May chỉ còn chừa bộ da với những đốm bông trắng…
Một câu hỏi là: nếu tôi không xử dụng lộ trình mới (xem đường mũi tên màu xanh nước biển) mà dùng lộ trình quen thuộc hàng ngày (xem đường mũi tên màu đà) từ nursing home trở về, thì làm sao tôi có thể thấy cái xác của con nai đáng thương ấy. Một ngàn lần, một vạn lần không. Bởi vì khi xe đụng đường Coolidge – đường nhà tôi, thì tôi phải rẻ trái. Tôi không thể lái quá lố đường Coolidge 20 feet để thấy xác nai và cũng như để có bài viết này.
Tôi là dân Toán – loại Toán ứng dụng nên mỗi việc đều dựa vào những gì có lý chứ không phải mơ hồ. Vậy mà ở đây, tôi lại hỏi tôi trăm ngàn lần: Lý do nào để tôi chọn đường rừng mà trở về. Lý do nào con nai có bộ da lốm đốm trắng lại phơi xác ở trên đường tôi lái xe về. Hay lý do nào, nó lại không bị xe đụng ở một nơi nào đó để tôi không thấy…
Bản đồ ghi hai lộ trình từ Nursing home về nhà. Đường chánh có màu đà, mất khoảng 8 phút. Đường rừng có màu xanh (mất khoảng 20 phút). Xác nai năm trên đường (lộ trình mới)
Từ việc này dẫn đến câu hỏi này đến câu hỏi khác. Và chính mỗi câu hỏi là một sự suy nghĩ. Và mỗi sư suy nghĩ là một bài văn, bài thơ, bài tản mạn, bài tùy bút tôi đã, đang và sẽ viết lên đây.
Nếu phóng sự là một bài ghi nhận khách quan về một sự việc xãy ra trong cộng dồng nói riêng hay xã hội nói chung, nếu nhật ký là những ghi nhận chủ quan mà người viết ghi nhận hàng ngày, thì những bài viết ở đây mang tính cách vừa phóng sự vừa nhật ký. Chúng mang tính cách sống và viết. Chúng dựa vào chất liệu sống, đặt sống thành suy nghĩ, rồi viết ra.
Người ta viết về tôi khá nhiều. Nhưng có một người khi nhân xét về tôi, tôi rất tâm đắc. Đó là nhà văn Mai Thảo.
Trên một số Văn trước 1975, khi giời thiệu một số cây bút trẻ Ông xem tôi là nhà văn trẻ biết đặt sống thành suy nghĩ. Và tự thành trong cô đơn.
Có lẻ có một vài vị sẽ phán, ngòi bút của ngươi đã cùn, nên để vào một bảo tàng viện, dóng cửa hưởng nhàn là vừa.. Vâng. Tôi biết vậy. Nhưng thưa các ngài. Tôi đâu cần các ngài ban bố tình thương đâu. Tôi viết cho tôi. Cho con nai bé bỏng tôi tình mà tôi đã tìm ra. Cho hương hồn của nó, hình như cảm động vì chỉ có một con người còn nghĩ đến nó, để cho tôi được chọn lối đi trong rừng, để cuối cùng thấy được những đốm bông trắng trên đống thịt bầy nhày, và cũng đễ rủ hết những bận lòng phiền muộn suốt mấy ngày qua…