Mỗi lần post một số báo lên blog, tôi có niềm mong ước là làm sao được thấy những trang chữ rõ, hay những giòng chữ ngay, để làm “mát mắt” người đọc.
Bởi vậy tôi cố hết sức mình để làm tay phù thủy. Nào là điều chỉnh độ sáng tối, đô tương khắc, dùng software này cho việc edit, dùng software nọ cho việc làm khổ trang đồng đều. Dùng software kia cho việc tẩy vết bẩn. Chỉ một chút nghiêng lệch trang cũng thấy lòng hơi bất an. Nhưng mà số này thì chịu thua.
Vì vậy, tôi có ý nghĩ là không nên đưa số báo này lên blog. Vừa tốn công, vừa làm bục mình người đọc.
.
Nhưng mà, nghĩ lại, tôi đời hỏi quá nhiều chẳng. Nửa thế kỷ rồi chứ đâu phài một, hai năm. Nó còn sống sót dược là may.
Giấy không đau vì tay người chạm rách
Mà đau vì mối mọt gặm nhấm ngày đêm
Nhát là số báo này có bài thơ để đời của Tô Thùy Yên: “Quỉ Xương Thi”.
Riêng phần kẻ này, khi đọc lại bài viết cũ của mình càng bồi hồi. Nhớ quá BMT. Nhớ một thời dù gian khổ nhưng quá đẹp. Làm sao không đẹp được khi:
Phố chỉ mấy con đường
Quẩn quanh ngày lính thú
Trời bụi mù, mưa mù
Đỏ xứ Buồn Muôn Thuở
….
Hỏi em, em xa xứ
Hỏi anh, anh xa nhà
Mời em vào quán vắng
Uống thêm màu mây xa…
(Xin vui lòng zoom hay click full-screen nếu chữ đọc mờ)
[3d-flip-book mode=”fullscreen” urlparam=”fb3d-page” id=”43251″ title=”false”]