Chung phòng với Y. là một bà Tàu cũng bị bán thân bất toại, hai chân không thể đứng vững, tuy nhiên hai tay vẫn còn mạnh. Con gái của bà hay đẩy xe đưa bà đi khắp hành lang. Sau đó đưa mẹ về phòng. Một hôm, thay vì nhờ nurse aid mang mẹ lên giường, nàng lại tự động làm việc này. Vì không quen nên người mẹ như muốn ngã té. Ta thấy vậy, nhào đến, chụp ngay thân bà Tàu đỡ bả lên. Bà ta ôm xiết cổ ta như ôm chiếc phao….Vì bà ta nặng ký quá nên cả thân ta chúi xuống. Dù vãy ta cũng cố kè bà về phía giường. Lúc này chịu hết nổi, ta ngã lăn nằm ngày trên nệm, bà theo ta, đè lên. Đứa con gái không biết làm gì, trừ việc ôm hai chân bà kéo ra khỏi thân thể ta…
Chống Tàu thì chống, nhưng ở trường hơp này là cứu giúp. Phài vậy không ?
Ta bỗng nghĩ đến những chiếc hầm ở Háo Lễ, Nho Lâm, An Cữu, Tân Dân… tại Bình Định. Bao nhiêu người dưới hầm chui lên, ló mặt trước những họng súng. Ta có thể ném lựu đạn xuống hầm mà. Nhưng ta không làm. Dù bây giờ những kẻ ta tha mạng ấy, họ có thể trở thành cai tù, hay ngồi trên bàn, quấn khăn sọc vằn để tuyên án xữ tử những người đã từng cứu họ ấy.
Nhưng mà chuyện cũ đã xếp lại. Ta đang cười lấy ta, Và hình như ta còn nghe cái mùi rất Trung Quốc China Rose nào đó vướng vít…
Hôm nay phạm tội dâm tà
Để cho thân thể bà Tàu đè lên
Mặt sát mặt, thân xít riền
A nam mít lại đầu hàng Bắc Kinh
Cái giường sát cạnh xe lăn
Mà sao tiểu nữ khó khăn quá chừng
Bắt ta nổi máu anh hùng
Không ngờ ta cũng đầu hàng chịu thua
Nường ơi mở thịt dư thừa
Nặng ơi là nặng khiến cột dừa ngửa nghiêng
Nường đè ta nường nằm trên
Để ta không thể nào quên hơi Tàu