Chiếc tiềm thủy đỉnh màu vàng (the Yellow Submarine) là tên của bài hát của ban Beatles mà nhà thơ Cao Đông Khánh đã dùng là tựa cho một bài thơ của anh trong thi phẩm “Lửa đốt ngoài giới hạn”.
Sau đây là lời của bài hát:
In the town where I was born
Lived a man who sailed to sea
And he told us of his life
In the land of submarines
So we sailed up to the sun
Till we found a sea of green
And we lived beneath the waves
In our yellow submarine
(Ờ trong thành phố nơi tôi ra đời
sống một người đàn ông ra biển
Anh ta kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời của anh
trong vùng đất của những tiềm thủy đỉnh
Vì thế chúng tôi chèo thuyền lên mặt trời
đến khi chúng tôi gặp một đại dương
Và chúng tôi sống dưới sóng
trong chiếc tiềm thủy đỉnh màu vàng của chúng tôi)
Theo Paul McCartney – người góp phần lớn trong việc hình thành bản nhạc này cho biết nó chỉ là một bản nhạc mà lời rất dản dị, vui nhộn, trẻ con…
Vậy mà nó đã làm say mê hàng triêu triêu người trên thế giới, trước một video albumn với hình ảnh chiếc tiềm thủy đỉnh màu vàng trôi trong một không gian đầy màu xanh, và với những gương mặt của 4 anh chàng beatles “trẻ con” đàng sau những ô cửa tàu ngầm cũng như cái thế giới mà họ đang có mặt. Cái thế giới không có hận thù, không chiến tranh, không lo âu, không mệt óc. Cái thế giới hoan lạc, vui nhộn, đầy lời ca và tiếng hát. Cái thế giới hồn nhiên như trẻ thơ.
Chính vì cái ý nghĩa đầy ảo giác này mà một số người cho rằng, Beatles đã cổ xúy ngầm cho việc hút cần sa, là nỗ lực chính cho phong trào Hippy cách đây nửa thế kỷ..
Đó là cái thế giới mà nhà thơ Cao Đâng Khánh viết:
chúng ta sống trong chiếc tiềm thủy đỉnh màu vàng
trôi trong đại dương không gian bất tận
nơi chẳng biết mấy ngàn năm hiện diện
nơi không gốc tích.
em múa trên những đường cong ánh sáng điện
nhạc disco nhịp nhịp thần kinh
(Chiếc tiềm thủy đỉnh màu vàng – Lửa đốt ngoài giới hạn – tr. 158)
Tôi nghĩ đến sự quan trọng của ảo giác trong việc giúp một phần lớn giải tỏa những buồn lo, những căng thẳng của cuộc sống. Và mỗi cá nhân đều có ảo giác riêng.
Riêng phần tôi bây giờ, không phải chiếc tiềm thủy đỉnh mà vàng mà chiếc xe màu trắng:
Ở thị trấn nơi tôi ở có một người đàn bà
Chị nằm mãi miết trên giường suốt 3 năm nay
Đôi chân càng lúc càng nhỏ dần
Đôi mắt càng ngày càng mở lớn
Chị kể luôn luôn nhìn qua khung cửa của Nursing home
về ngôi nhà bên cạnh hàng rào
Chị hỏi tôi ông viện trưởng đã đi Saigon chưa
Tôi trả lời ông chưa đi. Chiếc xe trắng còn đậu trước nhà. Thấy không. Chiếc xe trắng còn đậu trước nhà
Từ đó chúng tôi cùng chuẩn bị để làm một chuyến du hành khắp nơi bằng chiếc xe màu trắng
Vượt cả Thái Bình Dương, Đại Tây Dương
Xe chạy đi trong mây
Mây xanh lắm, và trắng lắm
Chúng tôi ngồi trong xe
Cùng vỗ tay và cùng hát
Chiếc xe hơi màu trắng
Rồi xe sẽ đậu xuống đại lộ Hòa Bình
đưa ông Viện trưởng vào ngồi lại trong văn phòng
Ông viện trưởng dạo này ốm lắm
Vì phải ở trong tù rất nhiều năm
Nhưng mà bà phải ăn để ông vui
Để còn đi còn đứng còn ngồi trong chiếc xe màu trắng
Ô chiếc xe sơn mài trắng
Chiếc xe sơn màu trắng
Nó chưa đi
Nó còn chờ bà !
(Y. ngủ với đôi đủa còn cầm trong tay, trong lúc chiếc xe màu trắng chở chúng tôi đang chạy trong mây. qua biển qua sông, về lại bến phà sông Hậu…)