Tuần báo Mai số 40 Bộ mới ngày 15-4-1964:
Lời chũ Blog:
Sau đây là những bài thơ của Đinh Cường đăng trên 2 trang cở lớn (nửa khổ tờ Nhật trình) của tuần báo Mai vào năm 1964, do chúng tôi sưu tập và đánh máy lại
.
cho sơn
mai đi hồ dễ quên đời
mai đi hồ dễ quên người được sao
nửa đêm sực tỉnh mưa rào
còn đây một nửa truyện sầu chuyền tay
đồi vọng cảnh
thôi em ngày mộng chưa về
chiều trên rừng núi lạnh tê mộ phần
con sông chừng cũng lưng dòng
thuyền trôi chậm mái chập chùng sóng xô
người ngồi giữa bãi cỏ khô
bầy chim về muộn cũng vừa bóng đêm
thôỉ em ngày mộng đã chìm
chiều trên rừng núi một mình lạnh tê
mùa đông
1.
Khi người nữ ca sĩ mang bó hoa lys trắng trở về đi ven dòng sông có người đàn ông đứng đợi người đàn ông không làm thơ dù cỏ hoa tình tự chiếc cầu trắng mang linh hồn mùa đông cùng ngọn đèn tháp chợ có loài chim thể-anh về đi ngủ (loài chim thể-anh lẩn trốn ở rừng thưa và ăn toàn loài hoa dại)
2.
Khi ngườí nữ ca sĩ ôm giá rét trở về đi ven dòng sông người đàn ông không còn đứng đợi người đàn ông hóa thân làm cột đèn từng đêm có người đến thắp lửa và người nữ ca sĩ bỏ chạy rất mau rất mau
3
Ngoài đảo hoang lời ca là tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá những cơn gió mặn trườn tới và cướp lấy còn lại chiếc sọ dừa nầy nước biển chiếc sọ dừa rất dễ thương
người nữ ca sĩ bưng mặt khóc người đàn ông không còn nữa cả loài chim thể-anh ở rừng thưa
4
Sau đó không còn tiếng hát.
vĩnh viễn
anh vẫn trở về đêm khuya thắp hàng bạch lạp tách nước trà nguội như căn phòng có nhiều vết loang anh đồ lên thành khuôn mặt em hai mắt to đen là nh. với chiếc trâm cài trên tóc.
con đường buổi chiều là tấm thảm anh đưa em về với tiếng hát của trang sương mù vữa trên dãy núi xa còn lại một tí mặt trời sáng dịu như màu áo dài xanh non em phơi rồi để quên
là nh. với dáng vai gầy bắt được
làm sao anh nói ra, lời lẽ giản dị như ca-dao và tình yêu hồn nhiên như rừng núi hồn nhiên như hơi thở em anh lắng nghe bằng tiếng tim
là nh. với đêm dài mộ huyệt
cho anh gọi em một lần rất nhỏ như phi-lao như tiếng sao vỡ nửa khuya em ngửa mặt cười nghe lệ rớt
là nh. với bản serenata buổi chiều buồn hơn bao giờ
là nh. với niềm sầu đau vĩnh viễn.
lời hư vô
tặng hđnam
I
tôi nói lời trổi trăn
người bạn buồn trong giấc ngủ
nửa đêm tôi quờ quạng em
ở xa và ngủ yên làm sao tôi thầm gọi
tình yêu hay cô đơn
-
ở đó mùa biển động bắt đầu
nửa đêm con bệnh đến chém tôi thảm thiết
những ghềnh đá kêu than một đời cô đơn
mà bọt sóng cứ ăn mòn vào thân thể
ở đó cơn mưa hãi hùng từ trên đèo cao
tiếng núi vô vọng vô vọng
ở đó chiếc tàu đã đắm từ năm bão lớn
mang theo hàng xác người cho loài cá mập
mà những người thân không bao giờ tìm ra
ở đó tôi nhìn thấy