Chúng tôi đã mất Đinh Cường thật, nhưng cũng nhờ ĐC mà trái tim chúng tôi càng đầy thêm hơi ấm tình thân.
Chưa bao giờ tôi gặp một vấn nạn như lần này. Tôi muốn xuống Virginia để dự đám tang Đinh Cường vào ngày 14-1-2016, nhưng mà làm sao tôi có thể đi được. Tôi không thể bỏ Y. với khay đồ ăn Mỹ còn nguyên vẹn. Tôi cũng không thể dùng xe lửa vì thòi khóa biểu rất bất tiện. Tôi cũng không thể dùng xe bus vì phải mất ít nhất là 30 tiếng đồng hồ.
Còn việc tự lái xe thì qua đổi vất vả với tôi. Không những vất vả mà còn nguy hiểm. Mắt tôi quá kém để lái xe. Tôi bị căn bệnh buồn ngủ khi lái xe. Lái khỏang nửa tiếng là mắt như nhắm. Tôi đã có mấy lần suýt gây tai nạn vì cái bệnh này.
Nhưng mà với một người mà Thư Quán Bản Thảo mang ơn, tôi không thể viện lý do này lý do nọ để mà khộng đi. ĐC đã giúp chúng tôi rất nhiều mỗi khi chúng tôi cần. Bìa sách. Tranh bìa TQBT. Hay những tài liệu văn chương. Và sáng tác bài vở.
Anh đã từ Virginia lên thăm Y. hai lần. Mệt mà vẫn theo bạn bè mà đi. Để rồi tới nhà tôi, anh nằm trên sofa mà ngủ. Cái tình ấy làm sao mà tôi đáp đền cho hết .
Vì vậy, cuối cùng tôi quyết định lái xe một mình xuống dự đám tang. Bằng mọi giá phải đi. Y thì luôn luôn khuyến khích. Ngày nào khi thấy tôi Y. đều hỏi sao về mau dữ ông. Tôi giải thich còn ba ngày nữa mới đi. Tội nghiệp. Trí nhớ thông minh Y. đã bắt đầu suy giảm.
Theo dự trù tôi sẽ rời nhà lúc 1 giờ sáng ngày thứ tư 14-1-2016.. Cứ lái một tiếng, rồi tắp vào bên đường hay rest area mà nghỉ. Cứ từ từ trước sau gì cũng đếntrước giờ thăm viếng.
Thằng con lo cho tôi. Xa quá mà ba. Con rất lo cho sức khỏe của ba.
Tôi bảo: Bác ĐC đã giúp ba rất nhiều > Ba cần phải có mặt để tiễn đưa bác.
Vào lúc 10 giờ sáng ngày thứ ba 13-1, tôi nhận một cú điện thọai của Đ. Đ. hỏi tôi có dự trù đi xuống Virginia dự đám tang họa sĩ ĐC không. Tôi nói có. Và kể chương trình của tôi đi. Đ. khuyên tôi đừng nên đi một mình. Đ. sẽ lái xe giúp tôi.
Đấy. Tôi nghĩ là hương linh ĐC đã đẩy đưa Đ, giúp tôi lúc mà tôi rất cần. Ở đây, tôi không hé môi về ý định của mình với bất cứ một ai. Bởi lẽ tôi ngại phiền. Hơn nữa chẳng có ai thân thiết với ĐC mà tôi được biết, nhờ hõ là điều tôi không muốn chút nào.
Vậy mà, tự nhiên có một người ngỏ trước ý định trong lúc tôi không nói gì về việc đi. Thật khó có thể tin nhưng là sự thật.
Cám on Đ. đã giúp tôi được có mặt trong buổi tang lễ. NHớ vậy mà tôi có thể thắp cây nhang, và sờ trên nắp quan tài. Nhờ vậy mà tôi có thể nói lên lời chia buồn với chị TuyếtNhung, và các cháu. Nhờ vậy, mà sau ba năm bế quan tỏa cảng không đi đâu, giờ tôi mới có thể gặp lại một số bạn bè thân mến. Tôi nghĩ lúc này. cái chết của ĐC đã làm chúng tôi càng gần gủii hơn bao giờ. Bởi vì qua anh, chúng tôi khi bắt tay nhau, dù quen đã lâu hay mới quen, chúng tôi nghĩ là chúng tôi đều có một mẫu số chung: Đó là ĐC trong trái tim mình. Khi chuáng tôi bắt tay nhau hay ôm choàng lấy nhau. có nghĩa là chúng tôi đangchia buồn với nhau. Bởi lẽ mỗi người chúng tôi đều mất đi một ĐC, và trái tim mỗi người đều đẩm lệ.
Chúng tôi chia buồn cùng nhau.
Chúng tôi đã mất Đinh Cường thất, nhưng cũng nhờ ĐC mà trái tim chúng tôi càng đầy thêm hơi âm tình thân.