Lễ tấn phong….

Bạn thấy đó. Mấy cái chữ Header “Blog Trần Hoài Thư & Thư Quán Bản Thảo” được tháo và được  thay bằng cái hình trung đội 1 thuộc đại đội 405 thám kích Sư Đoàn 22 BB sau đêm đột kích mật khu Háo Lễ thuôc tỉnh Bình Định. Tấm hình này do cố vấn đại đội chụp. Sau dó, ông tử trận tại đồi Kỳ Sơn.
Tôi xem tấm hình này là một báu vật. Nó nói lên tuổi trẻ của tôi. Nó cũng nói lên một tay nhà văn trói gà không chặt lại có thể trở thành một trung đội trưởng thám kích, để tôi tự hào với ngòi viết của mình. Nó cũng nói lên những kỹ niệm không bao giờ quên. Ít ra đầu, lưng và đôi chân mình vẫn còn đứng thẳng. Mãi đến bây giờ.

Tôi cho  những người lính thấp hèn của một trung đội lên ngôi vị cao nhất của Blog này. Tôi tấn phong họ. Thay  vì những đào hát, những ca sĩ, người mẫu, hay lảnh tự, hay chúa tể….
Tôi  cho màu đỏ máu và lửa lên đầu Blog vì thời chúng tôi là thời máu và lửa. Và màu  khăn choàng cổ của đơn vị một bên màu dỏ, một bên màu đen.

Tôi  để đọan thơ tôi làm làm trang hoàng Blog như một sự tưởng niệm và nhớ ơn. Họ chết để tôi sống. Ngay cả cái hình, mà người chụp đã tặng tôi, ông cũng nằm xuống. Nhớ ông nhớ hai võng mô màu xanh và má hồng đỏ vì nắng lửa. Ông cười rất tươi.

Tôi để tấm hình ở vào một ngôi vị cao nhất vì niềm vui. Bạn thấy không, chúng tôi vui, chúng tôi cười, thầy trò vui cười với nhau, bởi lẽ công tác chúng tôi thi hành đã được hòan thành  mỹ mản.

Tôi  tự tấn phong tôi. Ai có quyền cấm ? Cứ viết chửi đi. Bây giờ tôi rất thèm được chửi thề “đù má” như thời làm tên du đảng Ba cận thị thám kích hay thời ở tù…

Tôi đang muốn văn chương “đù má” rất cần cho tôi lúc này.

 

 

 

%d bloggers like this: