Theo em (102): bad news

Đúng như nỗi lo của tôi, đêm qua, người ta mang đến một bà lão 90 tuổi để thay vào bà lão đã chết ngày trước. Bà lão la mắng hét gào cả đêm.  Và suốt cả ngày hôm nay. Bà chửi con cái, bà đòi chết, bà không chịu ở nursing home, bà đòi về nhà. Bà hung dữ như hổ cái. Xem bộ phổi bà còn mạnh lắm. Hôm nay tôi đến để thấy Y. khóc. Y. nói là đêm qua, Y nghĩ là Y. chết. Muốn gặp tôi và con trai, nhưng y tá bảo đêm không cho người ngoài vào. Tôi hiểu căn bệnh của Y. Cả đêm chịu trận như vậy làm sao tim không muốn ngừng hay đầu không muốn nổ. Chắc có người bảo là tại sao không khiếu nại. Còn khuya mà khiếu nại. Cách đây hai năm, Y. cũng ở nursing home này, và tôi đã khiếu nại. Họ đã thay chỗ ba lần, nhưng rồi cuối cùng vẫn vậy. Cái bất hạnh là Y. còn tỉnh táo để biết được cái khổ nạn này. Hầu hết những người vào đây đều mắc bệnh lẩn. Họ đã mất trí nhớ và ngay cả hiện tại họ vẫn thờ ơ, Chỉ có một mình Y. là tỉnh. Chính vì tỉnh mới khổ. Khổ cho Y. và khổ cho tôi.

Tôi đã gặp case worker yêu cầu họ giải quyết. Nếu không, tôi sẽ mang Y. về nhà. Ra gì thì ra.

Tôi gọi điện thọai thằng con. Chẳng thà ba gục, nhưng  ba không thể để mẹ  phải chịu đựng cái hình phạt khủng khiếp như thế này.

 

%d bloggers like this: