THeo em bỏ núi về châu thổ….

Theo em bỏ núi về châu thổ
Bỏ mán về kinh làm rễ xa….

Vậy mà đã hơn bốn mươi năm có lẽ, tôi theo em. Để kỷ niệm một ngày trong đời, hôm nay, mùa xuân hoa nở thắm trước nhà, màu hồng dịu, nhạt chứ không thắm đỏ như màu son cô gái giang hồ, và cỏ xanh mượt, và trời trong, và nắng vàng, và cái ấm đầu tiền sau một mùa đông tuyết giá… Ngày ấy, tôi theo em… Chàng rễ ngác ngác ngơ đò máy ngược/Hồn quê hương khói cuộn sau nhà  bây giờ trởi thành lão già cọm, râu trắng, tóc bạc phơ, đang theo em như bóng vói hình, dễ chừng theo cả hơi thở,…
Mang cho Y. cái áo ấm. IKEA nằm bên bờ sông Hudson nên gió dữ, bà nên mặc áo ấm, lạnh lắm. Rồi cầm cái tay trái , cầm cái bàn tay 5 ngón bây giờ co quắp lại như chân vịt chân gà bị luộc, để từ từ bỏ vào ống tay áo, rồi từ kéo bàn tay, lần những ngón tay ra khỏi ống áo… Rồi bắt đầu mới xỏ tay phải vào ống áo phải. Y. có thể xỏ vào một mình… Sau đó, để Y, cùng với chiếc xe lăn, ra ngoài driveway, rồ máy xe, kéo cửa kính sau xuống. Đây là chỗ để Y. sẽ vịn giữ thân hình, trước khi vào trong thân xe băng sau.

Theo em. Không còn theo hình theo bóng mà theo chân theo tay… Bắt đầu tìm cách cho Y. xuống tam cấp. Chân bước không được, thì bắt Y. bước chân phải xuống, rồi ôm cả chân trái như ôm cả khúc gỗ khúc cây để đặt nó xuống  nền cùng  với chân phải cho có đôi. Vừa ôm vừa ra lệnh: Để chân phải xuống. Giữ lan can cho chặc… Ôi cái chân trái khổ nạn, cái tay trái đình công… Tôi thương Chúa vì Chúa đã hôn chân nguời, tôi không hôn mà nâng lên, mà đưa xuống, mà đặt rất nhẹ nó trên nền xi mănng… Tôi nâng cả cái khổ nặn của một kiếp người cho một lần gánh lấy trước khi từ biệt… Mà thôi.  một xe lăn thứ hai đã đậu sẵn dưới bậc thềm, và tôi lại đỡ Y vào xe, để đẩy ra Driveway… Lại đỡ Y. đứng dậy, bắt Y. vịn vào cửa kính xe, đẩy cả mông vào trong, cho mông ngồi trên mé băng xe, và từ từ ôm cả hai chân, chân phải trước, chân trái sau, sao cho hai chân lọt vào trong xe….Rồi nịt belt, rồi xếp xe lăn cho vào sau trunk…

. Mình không có xe lớn. Nhà mình không có ramp. Mình không có phụ tùng đặc biệt để đưa ngườii bất lực vào xe dễ dàng, thì đành theo em, bằng hai tay này mõi, hai chân này quịi. Miễn  sao cho em vui…

Lái xe như lái cho người du lịch. Chậm. Cửa xe kéo xuống. TRời đẹp làm sao. Đấy bà thấy hàng cây đào nở hoa rợp đường hay không… Y say mê nhìn cảnh tượng bên ngoài. Hình như cả năm Y. mới được dịp ngồi lại trong xe. Trước đây, khi Y. chưa có thêm trận stroke thứ hai, thì chúng tôi hay đi ra ngoài, sau này, thì hết cách. Trước đây dùng gậy bốn chân để lê từng bước, thì bây giờ, có gậy một ngàn chân cũng vô ích…

Làm sao Y. biết suốt ngày suốt đêm tôi suy nghĩ cách để mang Y. xuống bốn bực thềm và ngược lại. Nếu có một người phụ thì hai người cùng khiêng cả xe lăn như khiêng kiệu, thì quá dễ. Đằng này chỉ có một mình tôi. Nhưng tôi không thể để Y suốt ngày nằm trên giường mê mệt. Tôi phải mang Y,. ra ngoài… Và tôi đã bắt thêm những thanh vịn trước cửa trong nhà, làm sao để Y. có thể cầm mà chiếc xe có thể đặt ngay vào mông để Y. ngồi xuống.

Người bệnh đột quị như một khúc cây nặng kinh khủng. Thử nhấc một đồ vật chừng 30 lb cũng thấy lã người, huống gì cả trăm lb. …

Vậy mà, tôi đã có cách.Từ cách đưa người lên giường, mang người xuống giừong, hay vào nhà cầu hay thay quần thay áo thay tả… Nhanh và gọn, ngay cả ngưiời chuyên nghiệp về therapy cũng phải trố mắt kinh ngạc.

Giờ đây, trí tuệ cũng giúp tôi cách mang Y. xuống bốn bực thềm, và lên bốn bực thềm, cách làm sao đưa Y. vào ngồi trong lòng chiếc xe nhỏ hẹp thay vì xe van hay xe lớn có chỗ dành cho người bị tàn phế.

Chúng tôi có một buổi trưa rất êm đềm. Y. thích cá Salmon, còn tôi thì caphê… Ăn xong, tôi đẩy xe gần cửa kính để Y. nhìn ra phi trường Newark. Mấy năm xa nó thấy nhớ lắm những con taù cầt cánh… Số phần giờ đã an bài. Hạnh phúc càng lớn khi nó được nẩy sinh từ khổ nạn. Dù hai tay muốn run, đầu óc muốn quay cuồng, hai chân muốn quị khi đỡ Y. nhưng thấy Y. ăn ngon, luôn luônnói hôm nay vui quá…. thì lòng mình cũng bát ngát niềm vui.

Thỉnh thoảng tơi nhận E mail từ bạn bè thương tình chỉ giúp tôi cách thức điều trị, ngay cả đọc kinh, cầu nguyện, ngay cả nói về một hai vị lương y Hoa dà thời nay… tôi cám ơn… Ít nhất là ba ngưiời tới nhà tập Physical therapy cho Y. nhưng cũng đành chịu thua. Tôi cũng đã cxho Y. thử những lọai thuốc mà ngườii ta đồn là th6àn dưôc, một viên tể đến $170, nhưng càng làm cho nỗi lo lắng của mình tăng thêm gấp bội. Bởi ảnh hương của của thuốc đã làm độ đường tăng vọt lên đến mứv lo ngại phải đi emergency…. Giờ tôi không còn tin vào ai nữa. Mà tin vào tôi.
Mỗi ngày tôi cộ mang cho Y. niềm vui. Mỗi ngày tôi dấu Y. nỗi buồn của tôi. Mỗi ngày tôi tự tìm lấy lời giải cho một bài toán quá khó không thể giải quyết được từ cổ tới kim. Có ngày Y. bước đi rất khó, bước chân trái không thể nhấc lên. Có ngày bước chân có thể nhắc được nhưng bước nghiêng vào phía trong, và cũng có khi bước chân bình thường như người sa91p hồi phục. Đó là lúc chúng tôi quá đổi vui mừng…. Đó là lúc Y. miơ một chuyến đi xa….

Chuyến đi nào cũng là chuyến đi. Dù xa hay dù gần. Gần mà quá xa như Y bây  giờ. Ngay cả căn phòng ngủ của Y mà hơn hai năm nay Y. vẫn chưa vào nằm lại. Còn xa, như VN, thì quá gần với tôi. Vì đối với tôi, tôi về thăm nó ngày và đêm, có khi troing giấc ngủ, có khi lái xe, có khi nghe lại một bản nhạc….

Và có lẽ gần gũii nhất là cái chết. Trời kêu ai nấy dạ. mà.

Có phải vậy không….

(Hình chụp Y ngồi ở IKEA, protected vì lý do đặc biệt, xin thông cảm)

%d bloggers like this: