Bài Post trước, tôi kể về sự chiến thắng.
“Để hôm nay tôi được cơ hội ngồi trước màn ảnh computer để gõ về một sự chiến thắng, như cách đây mấy mươi năm chúng tôi đã chiến thắng trong đêm bão biển.”
Quả thật tôi kiêu ngạo chăng ? Quả thật tôi “nổ” về cái tôi quá chăng ? Không đâu. Hai tay tôi gầy guộc. Mắt mờ. Hai chân tôi run. Tôi đã quá 70 tuổi tồi còn gì. Nhưng khi tôi quyết định mình làm, có nghĩa là tự mình cứu lấy mình, cứu lấy sách vở, máy móc, thì tôi đã làm một việc phi thường. Người tôi lảo đảo. Tôi thở hào hển. Cả trăm xô nước một mình tôi khuân để đổ.. Để rồi bây giờ, lòng tôi phơi phới làm sao. Tôi hãnh diện vì chuyện mình làm.
Có điều, thế hệ tôi không phải do chính chúng tôi quyết định. Mà do từ những bọn ngu dốt, máu me, những tên đồ tể chẳng may đầu thai vào đất nước chúng tôi. Chúng tôi không quyết định dược số phận của chúng tôi. Chúng tôi không làm nên lịch sử. Trái lại chúng tôi bị hành hạ bởi lịch sử.
Bây giờ, chúng tôi đã lảm chủ. Được quyền làm chủ. Được quyền quyết định làm những gì chúng tôi muốn, thích.
Chiến thắng không phải là súng được tịch thu nhiều, xác chết được đếm nhiều. Đó chỉ dành cho lảnh tự, tứơng lảnh, cấp chỉ huy. Còn tôi, tôi chiến thắng khi mắt tôi trào ra lệ nóng, khi ôm em bé bị thương bỏng lên trực thăng cứu thương, khi thấy dưới hầm ló đầu lên một người đàn bà bổng đứ bé sơ sinh… hay biết được tất cả người dân trong làng đều vô sự sau khi chúng tôi tấn công vào từ mọi phía…. Chiến thắng không phải như con gà cồ say máu được người chũ bơm rượu. Chiến th8áng không phải là con chó điên …. Nhưng chiến thắng là mang lại sự an ổn cho tâm hồn, là mình khi gìn giữ trong ký ức như một bông hoa trận quí khi nhớ lại…
Ngưiời ta hỏi tôi ông là trung đội trưởng thám kích ông giết bao nhiêu VC, bao nhiêu người dân. Tôi trả lời, tôi chỉ cứu họ. Tôi đã ra lệnh ném trái khói xuống hầm, thay vì ném lựu đạn. Tôi đã ra lệnh không bắn kẻ bị bắt dù chúng đã giết đồng đội chúng tôi. Tôi đã mời họ điếu thuốc Mỹ dù họ nhận nhưng vẫn chửi chúng tôi là lính đánh thuê của Johnson…
Chuyện miền Nam bị mất, đó là chuyện của lịch sử. Quân đội miền Nam thất trận thật. Nhưng riêng tôi, tôi vẫn nghĩ là tôi là kẻ chiến thắng. Chiến tháng như đêm tát hầm nhà.