Trong các tờ RESUME xin việc, kinh nghiệm là một yếu tố quyết định cho việc nhận hay không nhận. Hơn cả bằng cấp. Hãy mở những mục tìm người giúp việc hay tìm việc mới thấy rõ điều này. Một, hai năm kinh nghiệm chuyên môn. Không có kinh nghiệm xin miễn… Ngay cả những sinh viên tốt nghiệp dù không có kinh nghiệm ngoài đời, nhưng vẫn phải kê đại loại là có kinh nghiệm “tutor”, kinh nghiệm “mentor”, kinh nghiệm giúp đỡ sinh viên trong phòng lab…
Ai dám bảo bán Mc Donald lại không quan trọng dù xin một chân chuyên gia marketing hay business ? Nó nói lên sự vươn lên của ứng viên, dù bán Mc Donald nhưng vẫn đến trường và vẫn tốt nghiệp. Chính sự vươn lên giúp cho người phỏng vấn phải nễ vì…
Trường hợp bản thân tôi làm gì có một hai năm kinh nghiệm vể điện toán để mà xin job về ngành điện toán. Chỉ có chăng là kinh nghiệm làm trung đội trưởng thám báo, bán cà rem,, và tù tội trâu bò. Vậy mà AT&T lại mướn..
Viết ra đây chẳng phải khoe khoang thành tích một tay 45 tuổi tốt nghiệp đại học đã đánh bạt được mây chục người trẻ tuổi bản xứ. Nhưng để nói về sự quan trọng của kinh nghiệm.. Dù là kinh nghiệm trung đội trưởng thám báo, hay bán cà rem dạo, hay tù tôi đi nữa… Chúng là vốn sống của mỗi người được trả bằng mồ hôi nước mắt ngay cả sinh tử để mà có được. Chúng nói về một sự vươn lên. Chính mới là kinh nghiệm lớn mà công ty cần.
NHưng mà, có klhi kinh nghiệm chẳng giúp gì cho bản thân mình, trong lảnh vực thưởng ngoạn văn chương:
Ví dụ khi tôi đọc những câu thơ của Quang Dũng trong bài Tây Tiến, như sau:
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Thì tôi chẳng cảm xúc một chút nào, dù lời thơ, chữ thơ quá chừng đẻo gọt tài tình. Bởi cái kinh nghiệm của một người bị sốt rét, và từng chung đụng thường trực với những người bị căn bệnh này trong khi hành quân hay trong bệnh xá. Tóc rụng có nghĩa là ngưới ấy bị chứng sốt rét ác tính vào thời kỳ cuối. Mà cho dù không ở vào thời kỳ tóc lông rụng đi nữa, người bị sốt rét thì hệ thần kinh suy nhược, tay chân run lẩy bẩy, dồng đội phải cõng hay phải dìu đi, khi mà lên cơn dù đấp hai ba cái mền vẫn còn run… Vậy mà lá dữ oai hùm ở chỗ nào, mắt trừng ở chỗ nào, mơ em ở chỗ nào ? Một đoàn quân như thế mà trèo ngọn núi cao cả ngàn thước thì kể là chuyện lạ…
Có người bảo đó chỉ là văn chương. Mà văn chương có nghĩa là hư cấu, tưởng tượng. Nhà thơ Quang Dũng muốn nói lên hình ảnh hào hùng của thời kháng Pháp.
Vâng. Nếu vậy thì thật sự tội nghiệp cho tôi. Tôi không được may mắn. Với những kinh nghiệm tôi đã từng trải làm sao tôi có thể cảm được bài thơ để đời này.
Có phải vậy không ?