Ấm lòng (5)

Mùa xuân đã về hôm qua, mừng quá đi thôi. Sẽ không còn những cảnh co ro run rẩy lái xe đi chợ, hay vất vả khi tìm cách đưa vợ ra xe để đi đến phòng mạch bác sĩ. Tưởng tượng một lão ông vịn cho lão bà đi xuống thềm, dùng chân mình  đẩy vào cái chân đình công, bắt nó phải đi, một tay nắm lấy lưng quần, để đề phòng bị ngã. Đám y tá chịu thua khi tìm cách đưa Y. lên giường. Để tao. Tao biết cách làm. Này tay vịn vào thành xe lăn. Nào one two three, cả hai cùng mang sức lực. Một kẻ chỉ còn một chân mạnh cố nhấc cả thân mình lên. Một kẻ nhờ trời vẫn mạnh, kéo lưng quần lên, và kêu Y. cầm lấy cây gậy, để từ từ bước… Để từ từ tập như đứa bé mới tập đi, để từ từ ta nghe cả giòng suối vô lượng của mùa xuân chảy vào tràn trề, khi một ngày được thấy Y. ăn ngon miệng, hay một đêm ngủ ngon giấc. Để biết rằng, mình vẫn còn hạnh phúc, mình vẫn còn tha thiết với đời. Mình vẫn còn nồng nàn hơi ấm…

Cuối cùng mùa xuân đã thật sự về sau mấy tháng tuyết băng nghiệt ngả.  Sáng nay đi chợ, cố lựa cam ngọt cho Y. nhưng làm sao mà biết trái nào ngọt trái nào chua. Nào là Naval, nào là Sunkist, nào là Florida… Hỏi một bà Mỹ trong siêu thị. Bà Mỹ tốt bụng giải thích, ở đây khó tìm trái ngọt. Vì sao. Ngọt là khi nào cam nhận nhiều nắng. Còn vùng Florida, có khi lạnh cóng… À ra thế. Hèn gì cam Texas ngọt có tiếng.

Cám ơn bà Mỹ. Cám ơn những tháng ngày làm primary caregiver để càng biết tấm lòng của mẹ, của vợ, của người phụ nữ. Khi ta nấu món ăn mà thấy kẻ khác ăn ngon, thì ta khỏi cần ăn cũng cảm thấy no… Nhất là kẻ ấy là người bệnh mà ta là tên đàn ông bạt mạng giang hồ…

Nhớ lại thời ấy. Cái thời lảng mạng ngông cuồng, đi ra trận thì luôn đi đầu. Cái thời ấy ít ra cũng cho ta làm những bài thơ, để mỗi lần mùa xuân trở lại, thấy lòng mình cũng như nhấp hớp rượu đế thanh xuân:

Anh ở trên này, mây đùn mây

Anh ở trên này, mây đùn mây
Mây anh hốt, hốt hoài không hết
Chim thì ít làm sao nghe tiếng hót
Mà em thì xa, tiếng hát cũng xa

Anh hẹn lòng, trở về tháng ba
Mà tháng giêng bị thương nằm bệnh viện
Đêm nổi khùng nhìn hoài nước biển
Tí tách rót vào thân thể thanh niên

Anh rời nhà thương, vết sẹo chiến trường
Tháng hai qua đèo đầy trời chim én
Chim đem mùa xuân trên vùng chinh chiến
Anh thấy lòng ấm lại, bâng khuâng

Kìa mùa xuân, em thấy gì không
Dưới đèo mênh mông một vùng hoa cúc
Cúc trắng cúc vàng để anh nhớ Tết
Tháng giêng mình, là tháng hai Tây

Tháng giêng mình ở đây mù sương
Đèo lên càng cao càng nghe tai ách
Chỉ có đàn chim, một đàn chim én
Ngực thon mềm, khiêu vũ đón mùa xuân

Để anh thì thầm, chúng ta tuy xa
Nhưng hồn vẫn gần nhau trong nỗi nhớ

Lính rừng
Anh là lính bộ binh
Giày da mòn trung thổ
Đời quẩn quanh sinh tử
Hầm hố pháo xung phong
Cổ áo một hoa mai
Mà mùa xuân chẳng biết

Gái đẹp chê lính khố
Tiểu thư mơ người hùng
Anh mang hai chiến thương
Lên rừng xem gái Thượng

Cái chồng nàng hãy bắt
Anh không cần bò trâu
Những đứa lên Trường Sơn
Thường những thằng ế vợ

Đêm giao thừa nằm giữ đường
cho thẩm thúy hằng
Dẫn một đàn con chiều xuống núi
Giao thừa. Không ai nhắc mà đau
Giao thừa hai tiếng đâm tâm não
Trừ tịch: poncho gạch lót đầu

Một đêm sao lại buồn như mếu
Muốn nổ tan tành cả cõi đêm
Giao thừa giao thừa ta xuống núi
Làm hiệp sĩ mù giữa cõi u minh

Giao thừa, ai đó mời ta rượu
Một nhấp, mà hồn tê tái ư
Anh bạn, nghe gì không, tiếng nhạc
Người ta đang nhảy đầm,
dạ vũ mừng xuân

Giao thừa mừng tuổi con heo bịnh
Xin của nhà dân làm cỗ xuân
Trung đội lập bàn thờ giữa mả
Ta khấn âm hồn
bảo bọc đàn con.

Vào Giêng
Tôi ở bên ni trời viễn biệt
Em xa. Xa ngái tận phương trời
Ở đây tuyết trắng giăng mờ ngõ
Tháng giêng em và tôi hai nơi

Nơi quê nhà trời đã vào xuân
Em nơi nào, Sài Gòn, Qui Nhơn?
Tôi qua Nữu ước trời không độ
Khuấy cốc cà phê đặc nỗi buồn

Em nơi nào, nắng có vàng không?
Cho tôi về thăm lại Ban Đông
Những đồi hoa tím, đồi sim tím
Tím theo từng cây số nhớ nhung
Em nơi nào, chim én về không?
Trời quê hương lúa trổ đòng đòng
Cho tôi nhớ lại mùa xuân cũ
Em đã theo đời tôi ruổi rong

Em nơi nào, hương sứ còn vương?
Tôi có người yêu đẹp lạ thường
Đêm tối miền cao trời thấp lại
Muôn sao trời cũng chụm yêu thương

Em nơi nào, rừng có lao xao?
Trời mù sương, bóng em gầy hao
Tôi đi để lại người em nhỏ
Giữa rừng hoa quì vàng chiêm bao

Xin em hãy lại căn nhà cũ
Giúp mẹ tôi lau màng nhện giăng
Cố thử xem giùm trong một xó
Đôi giày há mõm thuở thanh xuân

Xem thử trong giày còn hạt cát
Của những ngày tôi lội thăm em
Xem thử đế giày còn bẹt gót
Của những ngày gian khổ lênh đênh

Em nơi nào, ở nơi nào nhỉ
Trời đã giêng rồi, em biết không
Tôi qua Nữu Uớc ngày không độ
Gọi cốc cà phê, lạnh nỗi lòng

Lạnh thêm nỗi nhớ trùng trùng
Tìm đâu hương cũ giữa dòng viễn khơi

%d bloggers like this: