Bài thơ ghi vội, sợ mất ý

Hôm nay, bắt đầu chuẩn bị gởi TQBT. Đang bỏ báo vào phong bì, dán label thì tự nhiên hồn thơ trở dậy. Con thuyền cũ lù lù hiện ra, CT1418. Vội bỏ việc và làm thơ. Dĩ nhiên là còn tiếp.

Khi mặt trời không còn thấy ban ngày…

Một tiếng kêu mà dội cả đất trời
Tôi cúi xuống mặt biển nằm lặng thiếp
Bỗng từ một nơi nào không biết
Một tràng sấm rền như  pháo lênh hành quân
Rồi gió ào làm  cau mặt biển dương
Rồi ngùn ngụt mây lọan cuồng vần vũ
Mây chắn mặt trời không còn sáng tỏ
Chỉ thấy bốn bề lóe sáng vây quanh
Biển bổng đen ngòm, sóng dữ hung hăng
Chụp lấy con thuyền khảo tra tới tấp
Con thuyền nhỏ. Ván đập mình răng rắc
Một tiếng kêu Trời, nước đã tràn vô

Lạy Chúa, lạy Trời lạy Phật Nam Mô…

 

%d bloggers like this: