Đây là lần đầu tiên, qua Iphone 5 tôi có cơ hội trình diện một tấm hình lịch sử của đời minh. Nó là chứng tích của một thời mà mỗi lần đi là mỗi lần cầm lấy cái chết. Bạn thấy không, viên đạn chỉ cách trái tim trong đường tơ kẻ tóc…Nó xẻo đi một miếng thịt chẳng quan trọng, – luôn luôn được dấu kỷ sau làn áo vãi. Nhưng đối với tôi, nó là một đền ơn đáp nghĩa của một đứa con biệt xứ về một miền Nam đã mất…..Nó nói về một sự huyền nhiệm để mỗi lần nhớ lại là mỗi lần tôi cảm tạ Ơn Trên vẫn để trái tim này còn đập, và còn làm thơ, còn ra Thư Quán Bản Thảo, còn Theo Em dài dài…
Đã la cà vỉa phố đến mòn chân
Đã lê la đến mòn rách đáy quần
Đã quen thuộc từng tên đường nẻo ngõ
Mai lỡ chết cũng quay đầu về thành phố
Để nhớ về những ngày thuốc lá cà phê
Để nhớ về một vũng máu hôm tê
đã nhuộm đỏ Cây Xăng Ông Tề
trong ngày tái chiếm