Lời chủ Blog:
Một bạn đã hỏi tôi về bài thơ mà nhà thơ Cao Thoại Châu đã đề cập trong lần trò chuyện với tác giả Lương Thư Trung trên Damau.org về thơ tình thời chiến. :
Thơ tình thời chiến không phải là mảng chánh yếu trong thơ tình trước 1975 của thành thị miền Nam, nhưng tràn ngập trên các báo là thơ lọai ấy. Những bài thơ đấy như một sự bộc phát cá nhân, không một định hướng nào, một sự khích lệ cũng không. Người đọc thơ nhận ra cái đáng yêu của những nhà thơ phải ra trận, họ không là tráng sĩ ra biên cương, chỉ là những thân phận người thời chiến, một đôi khi chịu nhận thiệt thòi- một cuộc tình như nói ở trên, chẳng hạn- và họ chuyển hóa thành thơ với nguồn cảm hứng, những hình tượng còn tươi ( thay vì chế biến) là họ có lòng tự trọng và chân thật. Rồi “đời đã bắt kẻ làm thơ đi làm lính/ mang trong đầu những ý nghĩ trong veo / xem cuộc chiến như tai trời ách nước” (thơ Nguyễn Bắc Sơn). Và, với tôi, đây là những câu thơ tình hay nhất của một thời đại trong thi ca miền Nam:
Người yêu tôi ở tận đồng bằng
Tôi đánh điện về nàng xin hỏi cưới
Ông già vợ chịu thằng trai tứ chiếng
Cho nàng theo cầm bước chân tôi
Nàng đứng đưa tay chờ đợi chân đồi
Tôi chạy xuống ôm chầm hôn tới tấp
Ðám cưới không nhà cao nhà thấp
Không áo quần lễ lạc xênh xang
Tôi quá nghèo chỉ bộ đồ xanh
Dăm thằng bạn quen nhau thời khốn khó
Nàng thì thào bên tôi cần gì thứ đó
Miễn tình anh vô lượng như thơ anh
(thơ Trần Hoài Thư )
nguồn: http://damau.org/archives/29259
Xin post trọn bài và cám ơn bạn xa.
Người yêu tôi ở đồng bằng
Thơ Trần Hoài Thư
Người yêu tôi ở đồng bằng
Tôi quá buồn vào buôn uống rượu
Khèn xưa cùng tiếng phèn la
Lửa không thấy tôi say mèm đỏ gấc
Tôi lên mấy năm cái rừng cái núi
Xanh là xanh, áo trận ngụy trang
Giới biên tôi quân đợi hai hàng
Tôi hỏi chúng đường nào lên Tân Cảnh
Chúng đổ rượu lên đầu tôi, đến lạnh
Ông thầy chưa chi đã muốn chu làng *
Tôi đập đầu nước mắt hai hàng
Em không biết tôi ma hời, ma xó
Em không biết tôi mồ côi mồ cút
Còn gì trên đời hay chỉ con tim…
Người yêu tôi ở đồng bằng
Tôi hỏi lính đường nào lên Tiên phước
Đèo sẩm xạm, rừng tiếp rừng sừng sững
Tôi áo ngự hàn trấn thủ ba năm
Tôi quên cuộc đời quên cả chị năm
Đôi lúc sợ chim trong quần nín đái
Chiều chạng vạng dẫn đám quân xuống núi
Chơi trò chơi âm phủ âm binh
Đôi khi bụi đời bỏ áo nhà binh
Mặc áo bà ba, lội sình vào xóm
Đám nhái nghe hơi người nhảy bỏm
Tôi quăng vài quả lựu đạn bồi theo
Trò hú tim tôi Ba Cận Thị anh hùng
Tôi chạy có cờ đạn vèo đạn hú
Người yêu tôi ở tận đồng bằng
Tôi đánh điện về nàng xin hỏi cưới
Ông già vợ chịu thằng trai tứ chiếng
Cho nàng theo cầm bước chân tôi
Nàng đứng đưa tay chờ đợi chân đồi
Tôi chạy xuống, ôm chầm hôn tới tấp
Đám cưới không nhà cao, nhà thấp
Không áo quần lễ lạc xênh xang
Tôi quá nghèo, chỉ bộ đồ xanh
Dăm thằng bạn quen nhau thời khốn khó
Nàng thì thào bên tôi, cần gì thứ đó
Miễn tình anh vô lượng như thơ anh
____
* Chu làng: Say