Khi chiếc ghe máy mang chúng tôi trở lại rừng tràm
Hoàng hôn đã về, một mặt trời ở phía Tây hắt lên những ráng đỏ
Bên bờ Kinh là một rừng lau trắng mượt
Năm rạp mình trong màu ánh sáng nhá nhem
Thỉnh thoảng vài cánh chim lười biếng bay qua
Cánh đen in trên nền trời như giao thoa cùng đất đai và đồng cỏ
Xình xịch xình xịt
Chúng tôi ngồi lặng im trên boong
Bỗng nhiên một thằng cất lên bài Trở về Mái Nhà Xưa
Xình Sịch xình xịch
Tiếng máy nổ đều như nhịp hòa âm chậm và đều đều
Về đây khi mái tóc còn xanh xanh
Mắt như buồn nhắm khẻ
Thân thể như nhẹ tênh
Bởi hồn như bay lên cao
Trong âm thanh buồn rầu của lời ca tiếng hát
Quên thân phận
Quên ngày tháng lầm than
Quên quên hết
Ghe qua khu rừng lau
Màu trắng như màu tóc mẹ
NHìn cuối bờ
Không thấy gì trừ một màu trắng mênh mông
Sình sịch sình sịch
Tim muốn nghẹt thở
Mắt muốn mờ đi
LỜi nhạc nâng ta lên
Quên hết quên hết