Hôm nay xuất quân
Bằng hàng trăm phong bì đựng tập TQBT số 56 vừa
mới in xong
Bỏ vào đằng sau trunk
kề bên chiếc wheelchair bằng nhôm nặng 26 pound
dành riêng cho Y.
(muốn đọc rõ, xin click vào hình)
Hôm nay xuất quân
Nương vào đường bay gởi đến bạn bè thân hữu tứ phương năm châu bốn biển
những trang chữ hồi sinh
những niệm vui nở nhụy
Những nắng trên hàng cây xanh
sau những đêm mất ngủ
sau những ngày hai ngón tay gõ miệt mài
đôi mắt căng trừng thị lực
Sau những lần thính giác của lũ chó săn
lắng nghe tiếng Y. rên hay tiếng chuông kêu giúp đỡ
Như thời thanh xuân trrên gò huyệt dưới mương lạch
Mắt mù vì đêm đen
nằm đợi giờ đột kích
Phải rồi giờ G đã về
Ta gom quân
Những cuốn báo bỏ vào phong bì
Những cuốn báo bỏ vào thùng cartoon
Mấy thùng sách nặng trĩu nhờ vợ chồng bạn trên núi xuống mang đi gởi dùm ở bưu điện
Còn lại hàng trăm bì thơ ta liếm môi liếm miệng dán tem thư đóng triện son đỏ chói Kính biếu Media
Dán hai con tem $1 đồng, một con 45 cent, một con 10 cent
Dán đến mõi nhừ
Đến mắt mờ
Đến miệng lưỡi khô đắng vì cạn nước miếng
Vậy mà lòng hân hoan vô kể
Tự thửởng mình chai bia
Cho một lão già có hai cánh tay phải
Một tay nuôi vợ bị stroke
Một tay in ấn đóng cắt dán một tờ báo dày 278 trang bỏ báo vào trunk chạy giữa thị trấn mùa hè
Hôm nay ngày xuất quân
Đậu xe tại parking đàng sau bưu điện
Xa ơi là xa
Sao mà khiêng nổi
Có nghĩa lý gì ở những cuốn sách này không
Có nghĩa lý gì ở những bè tràm bó củii trong rừng tràm khổ sai này không
Có nghĩa lý gì ở những mỹ từ mà người đời tròng xuống cổ mình không
Sách ơi là sách
Sách lớp lớp nằm như lớp cá xếp vào nhau
Như những con cá mòi trong hộp
Vậy mà ta chẳng bao giờ bỏ chúng
Cứ bắt chúng theo ta hoài
Sách ơi là sách
Nhưng mà có cái wheelchair này
Cái xe lăn được chế tạo để chở bệnh nhân bất lực đi đứng này
Cái phương tiện để di chuyển nhữbg phận đời gẩm hiu buồn bã này
Cái chỗ ngồi ta theo em này
Đẩy đi, đẩy về, xếp lại nhấc vào trong trunk
Để rồi treo bảng handicapped
bảng hiệu dành cho những phận đòi sống sót
Ta có nó, chiếc xe lăn lúc này
Nó giúp ta chở dùm hai bao vãi đầy sách nặng trĩu
Nó giúp vai ta nhẹ tênh
Hai chân ta bước đều thong thả làm sao
Nó thế vào chỗ ngồi của Y.
Nó vui mừng có người đẩy đi dạo chơi
TRước khi chia tay về những phương trời xa lạ
Ngày xưa, khi ta bất lực kéo bè tràm khổ sai trước giòng nước ngược
Trời thì lạnh mà ta thì đói tận cùng
Ngày xưa ngọn dồi Núi Sọ thấy mờ ẩn từ xa dưới anh hoàng hôn
mà ta thì cố hoài mà chẳng bao giờ tới đích
Vậy mà em người em gái miền Nam khăn sọc vằn che khuất hai má chỉ thấy lộ đôi mắt trời ơi dịu dàng hiền từ làm sao xinh đẹp làm sao
Em có mặt bên đời ta như người ân nhân cứu độ
Với chiếc áo bà ba vá vai nổi giữa đầm hồ sen súng
Để tiếp trợ cho ta miếng cơm miếng cá miếng nước cam lồ
Bây giờ cũng vậy
Chỉ có cái wheelchair 26 pound nằm trong trunk
Ta dùng nó chở những đứa con của ta
Cho chúng được đến những bến bờ mơ ước