Theo em (70)

Đêm qua tôi bị  dậy hai lần.  Một lần giúp Y.  đi  vệ sinh, và một lần nhặt cái remote control mà Y. vô ý làm rớt xuống nền nhà. Cứ mỗi lần bật dậy như thế là mỗi lần tôi cảm thấy choáng váng như muốn ngả.  Tôi bước như không kiềm được thăng bằng. Chân xiêu. Đầu óc thì xây xẩm. KHoảng 5 phút sau, tôi mới lấy lại trạng thái bình thường.

Vậy đó. Đã hai tháng từ khi Y. được mang về nhà, tôi đã trải qua những ngày những đêm như thế.

Một người bạn tôi khi thấy tôi quá ốm la lên: Ông phải giữ gìn sức khỏe. Lỡ mà ông gục thì ai lo cho chị Y. ? khi tôi báo tin  là tạp chí Thư Quán Bản Thảo sắp ra lại. Tôi trả lời bạn hãy dạy tôi làm cách gì để giữ gìn sức khỏe khi Y.i chỉ có một mình tôi để nương tựa. Khi nơi này không phải là Cali, Houston hay Virginia để tôi có thể mua đồ ăn Việt Nam. Khi Y. phải cử kiêng vì những biến chứng gây bởi hậu stroke.  Khi tôi không thể rời Y ba bốn tiếng đồng hồ để relax tâm thần. Bây giờ chỉ có niềm vui là giúp tôi trong những ngày những đêm mệt lả này. Nếu không có niềm vui này thì tôi sống bằng gì bây giờ ?.

Bây giờ, việc làm đã làm tôi bận rộn không thể nào tưởng tượng nỗi. Tôi chạy lên cầu thang, xuống cầu thang hang trăm lần mỗi ngày. Tôi chưa hết phơi quần áo chăn mền thì đã vào bếp cắt miếng cam, miếng bom miếng táo… Hết đo độ đường, áp huyết rồi lục thuốc, mang nước đến cho người bệnh. Chưa kịp nằm trên so pha, thì tiếng chuông đã vang lên. Chỉ khi rảnh nhất là đêm. Nhưng có khi đêm tôi trắng mắt, vì  Y. không ngủ, bị cơn đau nhức hành hạ ở tay chân… Có lúc căn bệnh Gout lại bất chợt kéo đến, khiên bàn chân tôi đau nhức không tả.

Vậy thì tôi phải làm gì để giữ gìn sức khỏe.

Lợi tức hưu bổng và an sinh xả hội của tôi không cho phép tôi xin hưởnng quyền lợi như mướn người đến nhà để giúp người bệnh trầm kha.  Tôi cũng không thể làm một cuộc ly hôn trên giấy tờ  để giúp Y được hưởng medicaid và từ đó, tôi có thể bớt cực.  Cứ nghĩ đến cảnh ký giấy tờ ly hôn, sao mà lòng cảm thấy bất an. Có lẽ tôi là anh hùng rơm chăng. Hay là một quân tử Tàu chăng. Nhưng mỗi người đều có lý do riêng để mà sống. Tôi đang đứng thẳng. Dù chân tôi bị Gout. Dù mắt tôi mờ thấy rõ. Dù phải bị bật dậy nhiều làn trong đêm. Dù phải giã từ CaliHouston, hay những chuyên đi Cornell, Yale… Hãy cho tôi đứng thẳng. Giòng máu tôi vẫn là giòng máu của người lính thám kích mà. Tôi vẫn là nhà văn/ nhà thơ mà.

 

Tôi thách thức cùng cuộc  đời này. Rồi mọi sự cuôi cùng cũng xong. Không ai có thể ngờ một ngày tôi có thể mang Y. vào xe, và lái đưa đến tất cả những nơi mà Y. muốn. Không ai ngờ, tôi có thể đẩy chiếc xe lăn trong Mall, hay một tay nắm lưng quần, một tay giữ hông,  dìu người bệnh vào trong siêu thị. Tôi đã trửong thành khi tôi bước qua tuổi 70. Tôi càng thương xót tuổi già, càng hiểu hơn những cụ ông cụ bà bị đẩy vào Nursing home. Tôi càng biết quí trọng đôi chân đôi tay. Và thấy mỗi ngày trôi qua là cả một sự nhiệm mầu. Lóng lánh niềm vui. LÓng lánh màu hạnh phúc. Như những bài thơ của  Đinh Cường. Không phải là nhà thơ của hoài niệm, Mà là nhà thơ của niềm ngợi dâng. Ngợi dâng từ tấm lòng, tự con tim của một người đã ngộ đựoc cuộc đời sau những lần anh  may mắn thoát được cơnbạo bệnh.  Cũng như tôi, giờ tôi mới biết sự  thắm thiết khi nắm lấy bàn tay bị khổ nạn khác với sự thắm thiết khi cầm lấy bàn tay của người con gái trong cuộc tình xưa. Tôi không nhớ đến tình xưa mà rung động bàng hoang bởi tình bây giờ.

Có phải vậy không?

 

%d bloggers like this: