buổi chiều sắp sửa tàn
Màn đêm rồi chiếm đọat
Và tôi sẽ bó tay
Đền buồn muốn khóc
Bởi tôi không biết làm gì trong đêm
Như những đêm xa xưa
Khi mắt thì mù
Mà tai thì căng ra hai màn nhỉ
như thần trí của tôi
cùng tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng ểnh ương
Và cả tiếng đập thình thịch của con tim
Vậy mà tôi vẫn còn làm thơ
trong chiếc poncho phủ ngoài là chiếc mền lính cùng với chiếc đèn pin của quân đội
Tôi làm thơ để cầm cự cùng nỗi sợ hãi
Tôi làm thơ để nói dùm trái tim phẩn nộ thét gào
Tôi làm thơ vì đêm quá dài mà nỗi nhớ nhung thì trùng trùng điệp điệp
Vậy mà tôi làm thơ
Như trong một khu rừng khổ sai
Thương vô cùng những con đĩa trâu bám những ngón chân của mình
Sao là tìm đến một thằng tù mà ăn cổ
Vậy mà tôi làm thơ
Khi thấy giữa bãi đầm mênh mông
Những thân súng vươn cao
Cùng những búp hoa màu hồng, màu trắng
Giữa một màu xanh của là bạt ngàn
Và cuối trời mênh mông và mênh mông
Rừng láu trắng mượt
Tự nhiên tôi khóc vì sung sướng
come back sorrento
Vâng, tôi vẫn làm thơ
BỞi vì tôi yêu đời quá đổi
Cho dù tai tôi đang lắng nghe
tiếng ho, tiếng trở mình, tiếng rên từ giường người bệnh
Hãy tin tôi
Tôi vẫn còn làm thơ
Chẳng những nụ cười
Mà còn là tiếng khóc
Chẳng những đôi mắt rạng ngời
Mà long lanh hạt lệ
Cám ơn Đinh Cường, Nguyễn Đình Thuần
Đã gởi hỏa tốc Giò thủ và chà bông
Cám ơn Đỗ Hồng Ngọc
Đã dặn trước khi rời nhà
Phải để người bệnh mang tả
Cám ơn và cám ơn
Thơ tôi bây giờ
lụt mùa màng lễ hội
Như carnival ở Brazil
Những ong mật dư dật niềm hạnh phúc
Một ngày có 24 tiếng đồng hồ
Tôi có bao nhiêu ngày nữa để thờ
Rồi thế nào cánh cửa sẽ khép lại
Cái bóng tôi sẽ ngồi bên cạnh giường bệnh
Bàn tay thoa chân, thoa tay, thoa mình mẩy
Và ngực dù đau thốn bao nhiêu
nhưng hơi ấm cũng nghe như dầu nóng lan chạy khắp người
cho những đêm thiếu ngủ