Hôm nay là ngày đầu tháng 4. Lần đầu tiên sau hơn 3 tháng Y. mới ngồi lại trong chiếc xe quen thuộc của mình. John đã tập Y. cách thế vào ngồi trong xe từ chiếc xe lăn. Anh ta quên là Y. đau ở cánh tay trái, nên đã khiến Y. la lớn vì quá đau đớn khi anh vô tình cầm cánh tay bị nạn để dìu vào cửa xe. Anh luôn luôn xin lỗi: Mama, I am very sorry.
Cuối cùng Y. cũng vào được bên trong, ngồi ở ghế trước cạnh ghế tài xế. John kêu tôi hãy lái xe đưa Y. đi chơi. Hẹn sẽ gặp lại sau nửa tiếng đồng hồ để anh ta chỉ cách mang Y. ra khỏi xe.
Tôi rồ máy cho xe chạy mà không cần biết chạy đi đâu. Hôm nay là một ngày của mùa xuân. Trời thật đẹp. Thời tiết êm dịu. Mây xanh lơ. Y. vui ra mặt. Cứ hít hà như thể bắt gặp lại một cái gì rất trân quí mà từ lâu đã mất.
Có phải đây là phép lạ hay là một phần thưởng tất nhiên sau những quyết tâm thử thách ? Rõ ràng, chỉ một tháng, vâng chỉ một tháng, khi mà tuần lễ đầu Y. chỉ ngồi xe lăn, rồi những lần tập đi, tim tôi muốn nghẹt thở khi bảo Y. vịn một mình vào thanh gỗ để tôi đẩy xe lăn đến cho Y. ngồi hay hai tay luôn luôn kè sát bên cạnh người bệnh trong mỗi lần tập đi, sẵn sàng đở lấy Y. khi thân bị mất thăng bằng. Vâng, chỉ một tháng, khi mà chúng tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, thấy chiếc xe và mơ một ngày được chở Y. bằng chính chiếc xe của mình. Rồi sẽ trở lại những nơi quen thuộc cũ. Rồi sẽ đến tiệm Lego mua quà tặng cháu như đã hứa.. . Rồi sẽ đi thăm bạn bè. Chỉ cần mang theo chiếc xe lăn và chiếc gậy thần… Bấy nhiêu cũng tạm đủ cho một cuộc hành trình xa…
Vâng, chỉ một tháng, khi mà ngôi nhà là cái cù lao, cửa kính mở ra những ước ao khó thành sự thật, thì bây giờ, ngôi nhà đã mở cánh cửa, bậc thềm đã khỏi cần ramp, xe cũng khỏi cần xe rộng. Và Y. có thể ngồi bình an bên cạnh tôi, dây nịt cài ngang hông, như một người hành khách bình thường. Cám ơn John.
Tôi vừa lái vừa nhắc tên những con đường mà Y. muốn biết. Lòng tôi phơi phơi như mặt đường mở ra đón chiếc xe của chúng tôi lăn bánh. Vẫn biết xe là một phương tiện để chuyên chở, nhưng vẫn cứ ví nó như một chiếc xe đầy huyền thọai. Nó đang vui. Máy nó nổ nhịp chào mừng một người chũ củ.
Chạy d8ược mười lăm phút thì tôi lái về nhà. John vẫn chưa đến để giúp Y. rời xe. Tôi quyết định làm một mình. TRước hết là kéo của kinh xuống để Y có thể vịn vào thanh. Sau đó đưa cả hai chân ra khỏi xe xuống mặt đường. Và chiếc xe lăn hờm sẵn, khóa bánh. Y. đứng dậy, ngồi vào lòng xe lăn rất ngọt !
Tôi đã thành công.
Tôi đưa Y. lên thềm nhà. Tay phải của Y. vịn vào lan can, cố nâng cao bước chân trái. Khi không nâng được, tôi giúp kéo lên.
John rất ngạc nhiên ở chuyện này. John gọi điện thọai báo tin mừng cho Debbie. Debbie đến chúc mừng Y.
Nàng khuyên tôi nên tìm một nơi để mang Y. đến tập tiếp sau khi chương trình home care chấm dứt trong nay mai. Bây giờ ông có thể đưa bà đi được rồi. Ông nên tìm một nơi Outpatient physical therapy để mang bà đến tập mỗi ngày. Nơi đó có phương tiện và dụng cụ đầy đủ hơn.