Theo em (43)

Than thở hoài, trách cứ hoài cũng vậy. Có thay đổi số phận gì đâu. Thức giấc 2 AM, nằm nghĩ hoài. Nghĩ đến cái nạn khủng khiếp. Từ trận bão Sandy. Rồi đến trận bão stroke nhằm Y mà tấn công. Rồi từ đôi mắt có thể nhổ tóc sâu cho vợ, giờ là đôi mắt đọc chữ không thấy. Như vậy là Một đời Quí Sách nay đã tận mạt rồi sao. Rồi tạp chí TQBT. Đáng lẽ lúc này là lúc chuẩn bị cho số tới. Giấy má, mực in thừa thải. Máy móc đợi chờ. Chỉ submit một cái là 4 cái máy in laser  đen trắng đều chạy đồng loạt, qua workgroup, qua wireless, qua những program mà ta tự viết, giúp việc làm tự động hóa như máy alarm  cho biết có vấn đề, để ta phải chạy đến mà chỉnh lại ví dụ như giấy hết, mực hết, hay bị jammed… Đáng lẽ lúc này Y. giúp một tay biên địa chỉ, hay phụ ta chạy vòng ngoài… Cám ơn nó. Nó đã giúp ta quen biết rất nhiều người mà trước đây chưa bao giờ biết. Hàng trăm người đọc. Bây giờ một sớm một chiều tự nhiên nó bị chết, chết bất đắc kỳ tử. Như viên đạn tự nhiên bắn vào tim. Hay như lưỡi hái thẻo tứ chi, còn lại cái bộ óc. Còn nữa. Thương lắm những cái máy thổ tả của ta. Chúng giúp ta tiết kiệm biết bao nhiêu công sức…

Vậy mà đành đoạn bỏ. Tức tửi bỏ. Để giờ đây, tất cả trí tuệ của ta là cứ  nghĩ đến cách làm sao giúp Y. vui, quên thực tại, dù thú thật lòng ta thì tan nát lắm. Nhất là làm sao để giúp Y. đi cầu.  Không thể mỗi lần muốn đi thì phải chờ người phụ nurse.  Có khi phải ỉa đái trong quần. Y.  không phải là bà hoàng bà chúa  để mà gọi thì dạ ngay.  Nghĩ đến vị thế cần thiết khi xe lăn đẩy vào nhà cầu. Y. phải vịn thế nào. Người phải xoay ra làm sao. Khi nào tuột quần…khi chỉ còn một tay và một chân.  Xin lỗi, văn chương bây giờ trần trụi lắm. Nó không còn mang theo nét đẹp đầy ngang tàng nhưng cũng đầy bi tráng mà ta đã làm trong thời tuổi trẻ như bài về với núi sau đây:
Ở đây đèo ải ngăn sinh lộ
Trăm đứa lên có mấy kẻ về
Giày trận bám bùn mưa tối mặt
Mùa hè gió thốc bụi tê tê

Thanh niên ta bỏ miền trung thổ
Theo mảng mây trời trên bản xa
Núi dựng. Rừng bạt rừng. Lá mục
Phơi ngàn năm lạnh cắt xương da

Ta về ngơ ngác cơn sinh diệt
Ngỡ làm tên ẩn sĩ tìm trầm
Chao ơi ở xứ trầm hương ấy
Em có buồn chút nắng mùa đông
Ta là một tên tuổi trẻ lông bông
Thị trấn thì xa. Tinh tú lại gần
Hai ba tháng không hề thấy nắng
Mùa mưa dầm  bạc trắng  Trường Sơn

Về với núi để làm beo cọp
Sao giờ đây bỏ núi bỏ rừng
Thương sông núi quì hôn đất đá
Bên kia đồi, máy giục thu quân…

%d bloggers like this: