Căn nhà ấy huyền nhiệm biết bao. Bởi vì trong lúc xung quanh nó, kế cận nó khoảng 4 căn nhà, là cả một bãi chiến trường. Cây cố gãy đổ. Cổ thụ bật gốc, những cột điện xiêu vẹo. .
CHúng tôi không thể dùng xe để chạy ra khỏi khu vực. Bốn bè đề cây chắn lối phong tỏa.
CHúng tôi bắt đầu trở thành nạn nhân như hàng triệu nạn nhân của New Jersey và New York. Không điện nên không thể xem TV để biết tin tức. Điện thoại chỉ nhờ vào cái Cell phone. Hầu như không có một chợ búa nào mở cửa. Đèn pin xem như mất biệt. Loại pin khổ C cũng vậy.
Ngày thứ tư, đường mới được khai thông, và chúng tôi phải lái xe qua tiểu bang kế cận là Pennsylvania, cách khoảng 100 miles để đổ xăng và tìm một nơi có WI FI như Starbucks hay Barnes Noble để lên Internet.
*****
Hôm nay, 8 ngày sau khi Sandy xuất hiện, tôi mới thấy lại ánh đèn, ngủ khỏi cần đắp chăn, và có thể vào Internet dễ dàng. Hôm nay đúng vào ngày bầu cử thứ ba 6-11-2012, … tôi mới được ngồi để gõ vào cái bàn phiếm của laptop quen thuộc của mình. Nhưng những thứ mà tất cả những người nạn nhân của Sandy mong muốn ấy chỉ là tạm bợ. Bởi vì, ở đây là một khách sạn để chúng tôi tạm trú.Điện ở khu vực của tôi vẫn chưa có. trong khi hàn thử biểu mỗi ngày mỗi hạ thấp xuống….
Có sống trong bóng tối mới hiểu thế nào là giá trị của ánh sáng. Những ngày qua tôi ngủ nhiều bởi vì không có ánh sáng. Giờ đấy, có ánh sáng dư dật, tại sao tôi lại không lợi dụng nó ?.
Để viết lên những giòng này như tạ tấm lòng những bạn bè thân hữu đã có lòng nghĩ đến chúng tôi.
Xin cám ơn và cám ơn.
3 AM 11-6-2012
Chú thích: Những hình ảnh trên được chụp vào ngày thứ tư sau khi Sandy đổ bộ, tại khu vực chúng tôi cư ngụ (THT)