Viết lúc 4AM – Tin hay không tin

Trong bài hồi ký của Hà Quế Linh, có đoạn kể về  một tháng mà đơn vị anh – đại đội 404 thám kích gặp nhiều tai ách. Không phải từ những trận pháo hay trận tấn công liên tiếp của Bắc quân, mà trái lại từ đoàn quân muỗi rừng trong một tháng đơn vị anh dưỡng quân:

Cứ chiều chiều ngồi nhìn những dãy núi trước mặt về hướng tây,nơi mà các tiểu đoàn cuả 53 bị thất trận,rồi đẩy thám kích chúng tôi vào,những bầy kên kên bay về đen một vùng trời. Có lẻ xác chết cả hai bên giữa rừng sâu không bên nào kịp mang đi.  Thỉnh thoãng có những thiếu phụ,ngừng xe ghé lại căn cứ tôi hỏi thăm tin tức chồng,tôi chỉ biết chỉ về hướng núi xa xăm , chia xẻ nỗi buồn và chính đơn vị tôi đã dẫm chân lên vùng đất tử thần ấy,may mắn trời thương còn trọn vẹn kéo ra, để nằm đây nhìn lại một góc trời tang thương theo bầy kên kên no mồi!!.

Kéo dài hơn một tháng,quân số cứ giảm lần,vì bị sót rét, mỗi ngày phải cấp cứu tải về bệnh viện 3,4 mạng bị sốt rét cấp tính,có vài ba mạng cứu chữa không kịp bị chết.,khi được lệnh rút về quân số còn lại phân nữa không quá 60 tên, mặt mày tái xanh,tóc tai râu ria bơ phờ, đúng là tàn quân khi kéo về hậu cứ, mặc dù thắng trận trời cho.cũng có huy chương như ai.
Với một đại đội mà đa số là lính thiểu số, quen thuộc với  phong thổ núi rừng mà còn bị sốt rét  hành đến tàn mạt  như vậy thì huống gì đối với những người lính Kinh như chúng tôi.  Vậy mà nhà thơ Quang Dũng đã vẽ nên một  đoàn quân không mọc tóc – hậu quả của căn bệnh sốt rét vào thời kỳ nặng nhất  là sốt rét ác tính, lại  oai hùm, lại mắt trừng gởi mộng, và lại còn đủ sức để mơ về người con gái Hà Nội, như thế này:

Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Có thật vậy không ?


%d