gởi các bạn từ P.V.
Lâu thật là lâu anh không làm nổi một bài thơ
Không viết nên một câu văn vừa ý
Sáng dậy nhìn đồng hồ
Đếm đêm qua ngủ mấy tiếng
Tối lên giường
Đếm từng trang sách ru giấc ngủ
Lựa vị thế cho đôi chân khỏi đau
Ví dụ chiếc gối kê
Hay chiếc mền lót
Ôi đôi chân của anh
Đôi chân chạy nhiều hơn đi
Giẫm bùn sình hơn là thảm cỏ mượt
Bước những bước trên những con đường đầy mìn bẫy ngụy trang hơn là lối đi thênh thang
Những ngón chân bám vào đất sét trời mưa trơn trợt hơn là thoải mái trên con đường hoa cỏ
Ôi đôi chân này
Một thời thay trâu bò kéo cày
Khi những cánh đồng phèn chua U Minh màu xanh dương
Rừng tràm mờ mịt che niềm hy vọng
Đôi chân bây giờ
Anh ôm chúng, khi bỏ vào giày dép
Anh nhấc chúng lên giường
Có khi anh nhảy cò cò
Vịn từng tủ bàn ghế để đi
Có khi nước mắt sống chảy
Cơn đau buốt xoáy từ đầu gối xuống những ngón chân
Cơn đau thốn quặn thắt khi gân rút từ chân này qua chân khác…
Vậy đó,
những ngày của tuổi già là vậy đó
nhưng mà
anh vẫn ấm lòng
bởi vì sau khi lê đôi chân đến chiếc ghế trước bàn computer
đôi chân anh có chỗ gác
và bầu trời xanh trên màn ảnh mở lại cửa windows.
Và mắt anh no nê
Lòng anh no nê
Tim anh no nê
Cùng những giấc mơ
Giữa một cõi ảo
Như nửa đêm này
Anh gặp một bó hoa hồng thật đẹp
Có chiếc nơ thắt xinh xinh
Và những lời chúc tụng
Anh xin phép được mang đến ngôi nhà của anh
Được trưng giữa phòng khách
ở một chỗ trang trọng nhất
như trong trái tim anh lúc này
Trần Hoài Thư
(1:30 AM)