Kinh nghiệm và văn chương (2)

Tôi đã tự  đặt ra câu hỏi và tìm lời giải cho cái kinh nghiệm thưởng ngọan văn chương của tôi.  Hãy để người yêu thơ Quang Dũng yêu thơ ông trọn vẹn. Hãy để “không mọc tóc” chỉ là một biểu trưng cho một đoàn quân “oai hùm”. Cũng như hãy để đằng sau cánh cửa sổ kia, những hình ảnh thật đẹp “áo bào thay chiếu anh về đất/Sông Mã gầm lên khúc độc hành”, thay vì những chiếc chíêu bó thây, với những người trẻ tóc còn xanh, nhưng thân thể bị lóet lở bởi sức nóng của bom và hỏa tiển hay những lỗ hổng ghê rợn do sức công phá từ những viên đạn đồng được du nhập từ Mỹ, Nga, Tàu, Tiệp Khắc… Hãy để những cái chết oan khiên mà lẽ ra không phải vậy, trong một cuộc chiến bẩn thỉu, chẳng phải hào hùng một tí nào.

Vâng. Tôi nhắm mắt khi nghe một người ngâm bài thơ Tây Tiến. Tôi tôn trọng những người xung quanh. Tôi không bắt họ trèo núi, trèo đồi, bị sốt rét như tôi. Tôi không ép họ, đừng tin cái áo bào kia. Thời Quang Dũng đẹp lắm.

Đó là  thời kháng chiến chống Pháp, chống xâm lăng.

Bài thơ Tấy Tiến chỉ nói lên cái đẹp của lịch sử.

Nó không xúi dục, kích động bằng những chữ nghĩa giết người.

Nó không phải là từ  những bộ óc vắt cạn để tìm ra những con chữ càng nhuộm máu nhiều cáng tốt như những bài thơ trước 1975…

Nó không phải là :

Ở một nơi có thật nhiều anh hùng
Tay lảnh tụ là tay sợ chết
Ở một nơi có thật nhiều kẻ chết
Kẻ xúi nhiều là kẻ sống lâu…

(Copyright @tranhoaithu)

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading