Thơ thời chiến

THÁNG BẢY HÀNH QUÂN XA
Tháng bảy hành quân xa
Xa rồi ngôi nhà ngói đỏ
Mưa mù trên chiến hào phòng thủ
Đốt điếu thuốc mà nhớ người em
Thanh củi hôm nào em hãy
để dành dùm anh
Chờ anh về mồi tiếp
Để anh thấy má em au hồng như than cháy đỏ
Nghe niềm vui nở rộ
như rộn ràng lửa hát reo vui…
VỀ VỚI NÚI
Ở đây đèo ải ngăn sinh lộ
Trăm đứa lên có mấy kẻ về
Giày trận bám bùn mưa tối mặt
Mùa hè gió thốc bụi tê tê
Thanh niên ta bỏ miền trung thổ
Theo mảng mây trời trên bản xa
Núi dựng. Rừng bạt rừng. Lá mục
Phơi ngàn năm lạnh cắt xương da
Ta về ngơ ngác cơn sinh diệt
Ngỡ làm tên ẩn sĩ tìm trầm
Chao ơi ở xứ trầm hương ấy
Em có buồn chút nắng mùa đông
Ta là một tên tuổi trẻ lông bông
Thị trấn thì xa. Tinh tú lại gần
Hai ba tháng không hề thấy nắng
Mùa mưa dầm trắng bạc Trường Sơn
Về với núi chẳng cần râu cạo
Quần không gom, rách lộ làn da
Đêm đợi sáng nghe hoài ma quỷ
Nhác người trần. Dội lại âm ba
Về với núi để làm beo cọp
Sao giờ đây bỏ núi bỏ rừng
Thương sông núi quì hôn đất đá
Bên kia đồi, máy giục thu quân…
THÁNG CHẠP ĐỘT KÍCH ĐÊM
Tháng chạp đột kích đêm
Tiếng ai khẽ ho khan giữa đồng nước ngập
Người dẫn đường dừng lại
Cả đoàn người cũng dừng lại, đợi chờ
Tháng chạp đột kích đêm
Bừng lên trái sáng đồng minh oà vỡ
Đại đội rạp mình xuống đồng nước lũ
Một đêm quá dài
Dài vô tận em ơi
VỀ VỚI PHỐ
Thành phố nọ trở về vui một bữa
Đám cô hồn, mấy đứa buồn như nhau
Tiếng hát Khánh Ly, quán mờ đèn lu
Ai nức nở xoáy hồn ta, đau nhói
Mắt mỗi đứa nhắm nghiền,
u hồn khói thuốc
Đêm bên ngoài, hay
đêm của thanh xuân
Giọt đen cà phê, quạnh đặc linh hồn
Đôi mắt bạn bè chao ơi, buồn quá đỗi !

0 bình luận

%d