Thơ thời đánh giặc: Tháp tôi

Bóng tháp (6) – bản chỉnh

Phong thư từ xa mang một chiếc khăn
Em tặng tôi để chia tay và lau giòng nước mắt
Chín cổng quân trường, giam anh 9 tháng
Chỉ còn em, sao lại đóng cửa cài then
Ôi chiếc khăn tay  chia biệt hai đàng
Thủ Đức, Qui Nhơn thế là chấm dứt !

◊◊◊

Vậy mà tôi vẫn  theo em chơi trò  đuổi bắt
Trò chơi tôi chẳng hề muốn, cả em
Định mệnh bắt tôi mang balô ở với hồn Chiêm
Xây tượng  thất tình trên đồi Bà Gi Bánh Ít
Tháp Bạc Tháp Vàng  Tháp Đồng đều nhìn ra bốn phía
Chỉ có  lòng tôi một phía :  hướng  Qui Nhơn

Có khi quá buồn  ngày phép dưỡng quân
Đón chiếc xe lam về trường nội trú
Tôi nép dưới lầu bên hàng  liểu rủ
Mắt nhìn lên tìm một khung cửa nào quen
Tôi  ngang tàng  ngực mang đỏ chiến thương
Sao  lại yếu mềm  lạnh cã giòng nước mắt ?

Rồi cửa đóng, rồi lầu cao đèn tắt
Rồi tôi trở về bước nặng buồn tênh
Đập cửa rầm rầm một nhà ngủ qua đêm
Mong trời sáng để trở về với tháp
Khi thành phố  vô tình cài then  cửa khép
Khi người tôi yêu quay mặt vô tâm
Thì tôi còn gì, trừ bộ đồng phục  màu xanh
Tiếp tục tháng ngày hành quân ứng chiến..
Để tiếp tục mồ hôi và nước mắt
Phủ cho dày chiếc khan vải màu lam..

%d bloggers like this: