THẾ HỆ CHIẾN TRANH
Bỗng nhiên nỗi buồn tư nhiên như đỏ lên con mắt. Quạnh hiu hay hiu quạnh bây chừ ?. Bạn bè. Đồng đội. Những người quen hôm qua.Bao nhiêu người đã ra đi. Bao nhiêu người còn lại. Có người mới vài năm đây có mặt. Thì đang đang nằm trong phòng cấp cứu hồi sinh.Có người còn giọng nói bên tai.Bây giờ giọng nói
đã trở thành kỷ niệm. Thế hệ chiến tranh sao mà buồn quá đổi.
oOo
Một thế hệ mà nhà văn Mai Thảo nhận định:
“Tuổi trẻ hôm nay không có mặt mũi, không có tay chân, không có tiếng nói. Ồn ào mà nín thinh. Rất nhiều con mắt ráo hoảnh mở trong hồn. Như lân tinh trong bụi cỏ về đêm. Tuổi trẻ là những cặp mắt ráo hoảnh mở trong hồn. Thơ Tô Thùy Yên.”
Nghệ Thuật (tháng 7, 1966),
Ông viết những giòng trên, như một người ngoài cuộc. Con người trong cuộc thì sao ?
𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐡𝐞̣̂ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐦𝐚𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐲 𝐯𝐞̂́𝐭 𝐬𝐞̣𝐨
𝐕𝐞̂́𝐭 𝐬𝐞̣𝐨 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐯𝐞̂́𝐭 𝐬𝐞̣𝐨 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐡𝐨̂̀𝐧
𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̣𝐦 𝐭𝐨̣̂𝐢 𝐦𝐚̀ 𝐫𝐚 𝐭𝐨̀𝐚 𝐜𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̉𝐦
𝐍𝐇𝐚̣̂𝐧 𝐚́𝐧 𝐭𝐮̛̉ 𝐡𝐢̀𝐧𝐡
𝐭𝐫𝐞𝐨
𝐨̛̉ 𝐭𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐱𝐮𝐚̂𝐧
𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐡𝐞̣̂ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐥𝐨𝐚̀𝐢 𝐧𝐠𝐮̛̣𝐚 𝐭𝐡𝐨̂̀ 𝐛𝐢̣ 𝐱𝐢́𝐜𝐡
𝐇𝐚𝐢 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐜𝐡𝐞 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐭𝐚̂́𝐦 𝐝𝐚 𝐭𝐫𝐚̂𝐮
𝐐𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́ 𝐭𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐚𝐢, 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐭𝐢́𝐜𝐡
Đ𝐚̀𝐧 𝐧𝐠𝐮̛̣𝐚 𝐫𝐮̉ 𝐛𝐨̛̀𝐦, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐯𝐞̂̀ đ𝐚̂𝐮
𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐡𝐞̣̂ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐥𝐞̣̂ 𝐦𝐚́𝐮
𝐂𝐡𝐮̛𝐚 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐯𝐮𝐢
𝐓𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐠𝐢𝐚̀𝐲 𝐬𝐚𝐮𝐭, 𝐥𝐚𝐨 𝐯𝐚̀𝐨 𝐜𝐨̃𝐢 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭
𝐇𝐨̀𝐚 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐭𝐮̀, 𝐭𝐫𝐚̂𝐮 𝐧𝐠𝐮̛̣𝐚 𝐤𝐡𝐨̂̉ 𝐬𝐚𝐢
𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐡𝐞̣̂ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢 𝐠𝐢𝐚̀ 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐪𝐮𝐚̉ đ𝐚̂́𝐭
𝐑𝐚̂𝐮 𝐭𝐨́𝐜 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐦𝐨̣𝐜 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐡𝐨𝐚𝐧𝐠 𝐦𝐚𝐧𝐠
𝐍𝐠𝐨𝐚̀𝐢 𝐩𝐡𝐚̂̃𝐧 𝐧𝐨̣̂, 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚́𝐧 𝐜𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐚̂̉𝐧 𝐤𝐡𝐮𝐚̂́𝐭
Đ𝐞̂́𝐦 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐧𝐨̂̃𝐢 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 qua 𝐧𝐡𝐚̣𝐜 𝐓𝐫𝐢̣𝐧𝐡 𝐂𝐨̂𝐧𝐠 𝐒𝐨̛𝐧…
(𝐓𝐡𝐨̛ 𝐓𝐇𝐓)