Tản mạn này được viết sau lần thứ 4 đến Cancer Care Center. Nằm suốt 6 tiếng vói 5 bịt thuốc + 1 bịt nước biến được chuyền vào,,,,It’s OK.
1.
Một lão già với cuộc dời thổ tả, da sẹo miễng lựu dạn chày sần sụi trên lớp đùi non, và ngực rách toạt bởi những ngày tàn khốc của chiến tranh. Một lão già đang ngoi ngóp đầu giữa biển xế như ngày nào ngoi ngóp khi hụt chân vào hố bom trong đêm đột kích, Ngoi ngóp mà vẫn ương ngạnh. Ngón tay nay, cắp mắt này. Ta thấy lòng đau ta ngữa tay. Những ngón tay cứ gõ mõ hoài, mà tiếng gõ như hồn ai chuông gọi. Một chữ đánh lên trật xuống xuống. Vô phương để cục máu đắp ụ tan đii để triều chữ dâng tràn, Vậy mà cứ gõ.Vậy mà mắt cứ trừng. Không thấy thì Zoom in 200 %.
Ngày xưa, ngoi ngóp trong biển lụt của những cánh đồng Háo Lễ, An Cữu, Tân Dân, Nho Lâm… Bây giờ ngoi ngóp trong biển của cuộc đời xế bóng. Ngày thanh niên lặn lội trong biển đen. Thì bây giờ trong biển tối. Thấy bạn toe tét cười, má hồng hào như hồi xuân, thấy bạn lưng không còm, chân đứng thẳng mà mừng. Bạn là người may mắn trong lúc đời tôi sắp phế thải.Chân tôi vẫn bước, dù rất chậm, tay vẫn cầm, dù rất mong manh, mắt vẫn trông, dù hình sương bóng khói. Nước đã tràn bờ, nghe chừng tiếnggọi đò thất thanh đâu đây xé vọng.
Nhưng không sao, mặc dù hôm qua ta là người cuối cùng trong phòng Cancer Care Center ở Iselin NJ này. Ai cũng ra về. Còn ta thì nhìn hoài bịt thuốc. Hạt mưa trên lá bây giờ là hạt mưa cứu rỗi chuyền vào cánh tay ta.
Sau đó cô tiếp tân gọi UBER mang ta về nhà đúng 3 giờ chiều. Cảm thấy đói. Làm một tô cơm với canh lạnh. Cảm thấy ngon. Như vậy xem chứng sự diều trị có vẽ “work”. Chẳng bù ngày đầu, cũng một cách, và chừng ấy bịt thuốc, đã hành ta đến ngất ngư tơi tả.
Nhận một lá thư của người độc giả viết về Thơ Tình Tuổi 80:
Đ𝒊 𝒍𝒂̀𝒎 𝒗𝒆̂̀ . 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 “𝒒𝒖𝒂̀” 𝒂𝒏𝒉 𝒈𝒐̛̉𝒊 𝒄𝒉𝒐. 𝒎𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒂́, đ𝒐̣𝒄 𝒗𝒐̣̂𝒊 𝒎𝒂̂́𝒚 𝒃𝒂̀𝒊 𝒕𝒉𝒐̛ 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 ” 𝒕𝒉𝒐̛ 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒖𝒐̂̉𝒊 𝒕𝒂́𝒎 𝒎𝒖̛𝒐̛𝒊 ” 𝒄𝒂̉𝒎 đ𝒐̣̂𝒏𝒈:
𝑪𝒖𝒐̂́𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒕𝒐̂𝒊 đ𝒂̃ đ𝒆̂́𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒎𝒊̀𝒏𝒉…
𝒎𝒂𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒖̛́𝒄 𝒂̆𝒏 𝒕𝒐̂𝒊 𝒏𝒂̂́𝒖 𝒄𝒉𝒐 𝒎𝒊̀𝒏𝒉
đ𝒖́𝒕 𝒗𝒂̉𝒐 𝒎𝒊𝒆̣̂𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒖̛́𝒄 𝒂̆𝒏 𝒕𝒐̂𝒊 𝒏𝒂̂́𝒖
𝑴𝒊̀𝒏𝒉 𝒉𝒂́ 𝒎𝒊𝒆̣̂𝒏𝒈 – 𝑻𝒐̂𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒉𝒂́ 𝒎𝒊𝒆̣̂𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒆𝒐 !
Quả thật, quá càm động !!!
Rán 𝒂̆𝒏 𝒏𝒈𝒉𝒆 𝑩𝒂̀
Đ𝒆̂̉ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒓𝒐̂́𝒕 𝒄𝒉𝒐 𝑩𝒂̀ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒐̂́𝒄 𝒏𝒖̛𝒐̛́𝒄
Đ𝒆̂̉ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒍𝒂̂́𝒚 𝒌𝒆́𝒐 𝒄𝒂̆́𝒕 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐̣𝒏𝒈 𝒃𝒖́𝒏 𝒅𝒂̀𝒊
𝑩𝒂̀ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒃𝒂̀ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒃𝒂𝒐 𝒏𝒉𝒊𝒆̂𝒖 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 ?
A̲n̲h̲ ̲T̲H̲T̲ :
𝗖ó 𝗻𝗴ườ𝗶 𝗻à𝗼 đã 𝗸ế𝘁 𝗵ô𝗻, đã 𝘀ố𝗻𝗴 𝘃ớ𝗶 𝗻𝗵𝗮𝘂 𝗹ạ𝗶 𝗸𝗵ô𝗻𝗴 𝗺ơ 𝗻𝗵ư 𝘁𝗵ế ? !!!
𝑷𝑮𝑯
2.
MA NỮ
Cruise mang người ra biền xanh lơ, ăn uống thả dàn, muốn tạo cho người đi là lạc vào thiên đàng hạ giới giúp họ quên đi những phiền lụy của cuộc sống.
Ai lại không ham.
Nhưng tôi thì chỉ biết mơ. .
Giấc mơ không bao giờ có thực khi đi đâu cũng dùng walker, và những bệnh nan y mang trong mình. Thêm một người thân yêu nằm trong nhà dưỡng lão. Sao mà bỏ đi được.
Để mấy nàng ma nữ thành Đồ Bàn lúc đại đội 405 thám kích lất đồi tháp Bánh Ít là mái nhà hậu cứ của mình, đông long mạch thành Chiêm mà trả thù.
Có khi đơn vị trở về chỉ còn một nửa quân số, tả tơi tơi tả.
Và hơn nửa thế kỹ sau, lại tim đến tên cựu trung đội tham kích vì hắn đảlàm ô uê tháp Chiêm, để trả thù:
Người ta coi tháp linh thiêng
Mang hoa mang quả hương đèn cúng kiêng
Còn ta bát kể thần linh
Mang poncho ngủ trên nền tỉnh bơ
Có khi nằm ngủ mộc mơ
Thấy ma bóp cổ đè mà giao hoan
Bâ𝑦 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑐ℎ𝑢̣𝑐 𝑛𝑎̆𝑚 𝑠𝑎𝑢
Vẫn còn ma 𝑛𝑢̛̃ đoài ta ra tòa
H𝑎𝑖 𝑡𝑎𝑦 ma 𝑏𝑜́𝑝 𝑐𝑜̂̉ già
𝑇𝑎 𝑢́ 𝑜̛́ 𝑡𝑎 𝑙𝑎 𝑙𝑎̀𝑛𝑔 ℎ𝑒𝑙𝑝 𝑚𝑒 !
𝑅𝑜̂̀𝑖 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛𝑎̀𝑛𝑔 𝑛ℎư ℎ𝑜̂̀ 𝑙𝑖
𝑉𝑎̀𝑛ℎ 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 𝑏𝑎̉𝑦 𝑐ℎ𝑢̛̉ 𝑣𝑎̀𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑎́𝑚 𝑛𝑔ℎ𝑒̂̀
𝑇𝑎 ú ớ ta 𝑣𝑎̂̃𝑦 𝑣𝑢̀𝑛𝑔
𝑇ℎ𝑜𝑎́𝑡 𝑟𝑎 𝑛ℎ𝑎̀𝑜 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑐 ℎ𝑎̂̀𝑚 𝑐𝑎́ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛
𝐻𝑎̂̀𝑚 đ𝑎̂𝑢 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒́𝑝 𝑔𝑎𝑛𝑔
𝐾𝑛𝑜𝑐𝑘𝑜𝑢𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑔𝑖𝑎̀ 𝑐𝑜̀𝑛 𝑡𝑟𝑎̆𝑛𝑔 ℎ𝑜𝑎
3.
NỬA ĐÊM BÒ HỎA LỰC
Nửa đêm tôi bị té nhào trên nền khi vấp phải bàn máy cắt. Tôi khỗng thể ngồi dậy để tìm một chỗ vịn. Lại không có thân nhân. Đã quen quá quen một cảnh sống trơ trọi, tự mình giải quyết những việc của mình. Tôi nằm trên nền. Thử co dôi chân, nhưng không thể co được. Cái bàn cái ghế ở sát bên mà tay tôi không với lên.
Nhưng tôi không dành nước mắt cho những chuyện này, Nước mắt tôi dành cho em. Cái rũi ro này không phải là một bất hạnh. Chỉ có em. Suốt 10 năm, em không ngồi dậy, liệt tay liết chân thì té làm gì. Còn tôi thì may mắn.
Bởi tôi vẫn còn trí tuệ, vẫn còn bộ não,
Trí tuệ và bộ nào ấy em đã bị thất lạc. Em không nghe tôi thầm thì bên tai em: Y, ơi, tôi thương em lắm. Em có thương tôi thì hãy nhìn tôi, đừng nhìn một cõi nào khác.
Chính vì tri tuệ dã nhắc tôi nhớ lại bài học bò hỏa lực trong quân trường Thử Đức xa xưa: Bò ngữa. Bò sấp khi đạn réo trên đầu.
Tôi cũng bò đây. Hai chân dù yếu nhưng củng đẩy được cà mông tôi di chuyển.
Tôi lê tới bàn làm việc. Đêm tôi sẽ dành tát cả thì giờ cho Mai Thảo. Vì TQBT sắp ra một giai phẩm mang chủ đề về ông.
Nhà văn Mai Thảo đã chết từ lâu.
Nhưng ông không phải để lại chúng tôi những bó hương đèn để tưởng niệm khi đốt lên mà để lại cả một hàng hàng lớp những trang viết, trang sách, trang truyện, trang tùy bút để chúng tôi cứ nghĩ răng ông vẫn còn sống..Thanh nhả, im lặng, dịu dàng, hiền lành, cao sang, thơm lừng trên từng giòng từng chữ….
“𝑽𝒂̀ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒍𝒂̣𝒊 𝒏𝒉𝒊̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒉𝒐̣, 𝑻𝒉𝒂̂́𝒚 𝑯. đ𝒊 𝒗𝒆̂̀ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒃𝒐́𝒏𝒈 𝒏𝒖́𝒊, 𝑻𝒉𝒂̂́𝒚 𝑻. 𝒏𝒈𝒐̂̀𝒊 𝒍𝒂̣𝒊 𝒅𝒖̛𝒐̛́𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒈𝒂̂̀𝒎 𝒄𝒂̂̀𝒖. 𝑽𝒂̀ 𝒍𝒖̛̉𝒂. 𝑽𝒐̛́𝒊 𝒕𝒐̂𝒊, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒃𝒐̛̉𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒎𝒐̂̃𝒊 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 đ𝒂̂̀𝒖 đ𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒂𝒏 𝒗𝒐̛̃ 𝒏𝒂̀𝒐, 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒃𝒐̛̉𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒎𝒐̣̂𝒏𝒈 𝒕𝒖̛𝒐̛̉𝒏𝒈 𝒗𝒂̀𝒐 đ𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒂̀𝒏 𝒉𝒖̃𝒚 𝒏𝒂̀𝒐, 𝒎𝒂̀ 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒖𝒐̂𝒏 𝒎𝒂̣̆𝒕 𝒃𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒉𝒖̛̃𝒖 𝒏𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒃𝒂̂𝒚 𝒈𝒊𝒐̛̀ 𝒄𝒉𝒂̣̂𝒑 𝒄𝒉𝒐̛̀𝒏 𝒗𝒂̀ 𝒙𝒂 𝒍𝒂̉𝒏𝒈 𝒐̛̉ 𝒑𝒉𝒊́𝒂 𝒃𝒆̂𝒏 𝒌𝒊𝒂 𝒎𝒂̀𝒏 𝒍𝒖̛̉𝒂, 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒕𝒖𝒚𝒆̂́𝒏 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒂́𝒏𝒉 𝒓𝒖̛̀𝒏𝒈 đ𝒐̂́𝒕 𝒓𝒂̂̃𝒚 𝒄𝒉𝒂́𝒚 đ𝒆𝒏, 𝒍𝒂̀ 𝒃𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒕𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 đ𝒂̣̂𝒎 𝒏𝒆́𝒕 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒏𝒉𝒂̂̀𝒖 𝒏𝒂́𝒕, 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒕𝒐̛̀ 𝒓𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̉ 𝒕𝒂̉ 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒓𝒊 𝒏𝒉𝒐̛́ đ𝒖̛́𝒕 đ𝒐𝒂̣𝒏, 𝒎𝒂̂́𝒕 𝒎𝒂́𝒕 𝒕𝒐𝒂̀𝒏 𝒗𝒆̣𝒏 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒐̛́𝒏 𝒍𝒂𝒐 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒉𝒐 𝒎𝒐̣̂𝒕 đ𝒐̛̀𝒊 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊, 𝒏𝒈𝒂𝒚 𝒕𝒖̛̀ 𝒑𝒉𝒖́𝒕 𝒌𝒉𝒐̛̉𝒊 𝒉𝒂̀𝒏𝒉. 𝑽𝒐̛́𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒔𝒐̂́ 𝒃𝒂̣𝒏 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒙𝒖̛𝒂, 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒉𝒐̣, 𝒕𝒐̂𝒊 đ𝒂̃ 𝒄𝒉𝒆̂́𝒕. 𝑽𝒐̛́𝒊 𝒕𝒐̂𝒊, 𝒉𝒐̣ 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒗𝒂̣̂𝒚. 𝑽𝒂̀ 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒐̀𝒏 𝒄𝒂́𝒊 𝒉𝒐𝒂𝒏𝒈 𝒕𝒂̀𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒄𝒂́𝒏𝒉 𝒓𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 đ𝒐̂𝒏𝒈 𝒌𝒊𝒂, 𝒔𝒂𝒖 𝒌𝒉𝒊 𝒕𝒓𝒂̣̂𝒏 𝒍𝒖̛̉𝒂 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒆̂̉ đ𝒂̃ 𝒕𝒓𝒂̀𝒏 𝒒𝒖𝒂..”

Nhu Khong