Trong một kỳ post trước đây chúng tôi đã post hai bài thơ dịch của Thoai Q Tran, do giáo sư Trần Qui Phiệt dịch,
Ký này chúng tôi post bản dịch bài thơ What is a man ? của Thoai Q. Tran do Bùi Huy dịch, được trích từ thi phẩm Que Sera do Thứ Ấn Quán xb năm 2001.Tranh của Trần Quí Thoại
Người Là Ai?
-Người là ai, chiến sĩ
Là chiến sĩ, từng dọc ngang trời đất
Khắc phục chông gai,
Tìm kiếm tự do.
Xưa xiềng xích, giờ tôn vinh trong hồi tưởng.
Một mình, những làn hơi cuối cùng, hít vào người
Hồn thiêng của non sông, của đất trời, quê Mẹ
Qua cái chết, tâm nguyện Người phục mình trở dậy…Người vẫn sống
Người chính là chiến sĩ– Người là ai, thi sĩ
Là thi sĩ, kẻ trầm mình trong bản tự thú bất toàn của con người
Từ những lời thầm kín trong giấc mơ thoáng chợt hiện về,
Những câu thơ ẩn dụ, hoá thân từ sầu thảm,
Người trở thành chính Người,
Kẻ nhảy múa trên cánh đồng hạnh phúc
Người hít thở những tinh ròng kỳ diệu
Những huyền nhiệm chưa từng ai biết đến.
Những ý tưởng chứa chan đầy cảm xúc… Qua đấy, Người hằng sống.
Người chính là thi sĩ
– Người là ai, là ông vuaLà Sư vương, là chúa tể của đất trời
Trên ngai vàng Người cai trị mọi cửa ngõ thiên đường.
Đong đưa trên nỗi bất hạnh của con người,
Phả vào tiếng kèn đồng khải hoàn, vinh quang, bất tận,
Người chỉ tay gọi về
Đôi mắt sao trời của Ngọc Hoàng Thần nữ.
Những vì tinh tú hãy ngợi ca chiến thắng muôn đời của Người:
Bằng quyền uy, oai linh thần thánh…Người hiện hữu.
Người chính là hoàng đế– Người là ai, chẳng là gì hết
Là con số không rỗng tuếch, là ý nghĩ vu vơ,
Chẳng chiến sĩ, chẳng thi sĩ, chẳng vua chúa,
chẳng có là gì hết,
Nếu như không có tình yêu của nàng.
Người chỉ là ánh chớp giữa đêm hè,
Bay mất biệt vào cuốn sổ ghi chép, không có gì đáng nhớ.
Nhưng với tình yêu của Em, bằng vào đấy,
Ta xứng danh, đích thị là chiến sĩ
Ta xứng danh, đích thị là thi sĩ
Ta xứng danh, đích thị là sư vương
Ta xứng danh, chính thị là con người!
(Que Sera, pg. 83)
(Bùi Huy dịch)
What is a man?
by Thoai Q Tran
What is a man, a soldier
A soldier, wandering through the
earth Through physical conquest,
in search of freedom Once bounded by chains,
now glorified in memories
Alone, his last breaths inhaling the essence of
His motherland, his heaven, him home.
through death, his legacy resurrects. He lives.
He is called the soldier.
What is a man, a poet
A poet, wallowing in man’s self-manifested
Imperfections – within hidden verses, a dream
He had envisioned, transiently. Melancholic
Metaphoric transformation of words, he
Becomes You…as he danced on elysian fields,
He breathes in the essence of wonder,
Of magic unreal, unknown. Through
Lyrical thoughts…he lives.
He is called the poet.
What is a man, a king
A king, reigning supreme across all. On
The pedestal he overlooks high to Heaven’s
Gates, dangling from man’s miseries.
Imbued by fanfares of glorious trumpets,
Triumphant, immortal…his fingers point
To Juno’s eyes on divine backdrop.
Let the stars celebrate his immortal triumph:
Through divine supremacy…he thus lives.
He is called the king.
What is a man, nothing
Nothing, a bleb of nonexistence, a random
Thought. Naught the soldier, the poet,
Or the king, without her love. He is
Empty, a flashing light within summer’s
Nights – transiently disappearing into
Memoir, as he is nothing. With
Your love, I am called the soldier.
I am called the poet.
I am called the king.
I am called a man.
(from Que Sera by Thoai Q Tran, published by Thu An Quan 2001)
![]() |
ReplyForward
|