Ngày sinh nhật của tôi mình tặng món quà
Món quà từ lâu tôi mong mỏi
Làm sao có phép lạ để một ngọn đèn thắp lên trong màn u minh
Làm sao bộ bán cầu não của mình lóe lên một chỗ ngăn của ký ức
Dù là vui, buồn hay khủng khiếp
Miễn là trí nhớ lại về
Miễn là những đường giây thần kinh không còn bị nghẻn lối lưu thông
Những tín điện không còn hỗn loạn
Và tin mừng đến hôm nay
Đúng là ngày sinh nhật của tôi
một lão già sinh vào tuổi ngựa
Để tôi phải cám ơn đời vẫn còn cho tôi chân cứng đá mềm
tiếp tục làm thợ nấu ăn cho một ngưiời hầu như không còn biết vị giác
để hôm nay tôi làm món ăn pasta tôi nghĩ là mình sẽ thích
có cả bốn con tôm nướng
Thêm cả muối và cream và trứng cút
Tôi gọi đó là pasta THT
như THT được ký trên những bài văn bài thơ của tôi mấy chục năm nay
Phải, cám ơn cái bút hiệu không phải do cha mẹ đặt ra
Mà do chính tôi tự tạo lấy
Như món ăn pasta này
Tôi đang mang nó vào phòng mình
Bằng một niềm vui mừng đầy ân lượng
mà tôi được hưởng
Tay chân, trí tuệ,
Và pasta THT
oOo
mày là thằng khôn nạn
Mày làm tao nhục khi nhận thư của con Q.
-Nó chửi mày nói mày là nhà văn vô lương tâm. Nó có bao giờ thích thơ văn của mày đâu mà mày lại bảo nó thich?
Tồi. Thứ đàn ông tồi….
You are crazy.
MÌnh lại ném cả cái cốc nước cam vào người tôi…
bằng bàn tay còn lại
Mình lấy cái nỉa đâm phầm phập vào dĩa pasta THT
Càng lúc càng mạnh
cho ăn thứ gì mà dỡ như thế này…
khiến người trợ tá da đen phải hoãng hồn chạy ra khỏi cửa phòng…
oOo
Nàng trợ tá làm sao biết là tôi đã quá quen với cảnh này.
Tôi biết là tôi đang học.
Học thêm nỗi chịu đựng vì tôi không can đảm bỏ mình.
Phật Chúa ở đâu tôi không thấy
Chỉ có Satan là ngự trị
nhe nanh nhe vuốt qua đôi mắt ngầu đỏ của mình
Người trợ tá Mỹ làm sao hiểu là khi nàng hoãng hồn thì tôi bình thản
Hơn nữa, tôi mừng là đằng khác
Bởi vì mình ánh đèn đã sáng rọi trong cõi u minh tăm tối của mình
Anh đèn dù le lói nhưng kỳ diệu
Nhưng nó chứng tỏ là mình không bị tê liệt hoàn toàn
Mình dã nhớ những gì mà tôi không nhớ
Mình hãy còn biết ái ố dục lạc…
Mình giúp tôi cố nhớ lại chuyện xưa
Và cũng là dịp tôi phân trẩn
Bà biết tại sao cô ta lại chửi tôi là nhà văn tồi vô lương tâm không
Vì cô ta là em của một người làm cùng chỗ với tôi
Hắn ghanh tài tôi…
Hắn từng bào thơ văn tôi là khó ngửi
Và hắn đặt điều với cô em gái hắn…
Đây lá lần đầu tiên tôi giải bày trước một người bệnh loạn trí.
Tôi không biết tại sao tôi lại giải bày.
Làm nhà văn nhà thơ đâu phải sướng ích gì
Vậy mà lại cứ ham chứ ?
Tôi thấy mình im lặng
A, mình tỉnh rồi
Mình biết đâu là sự thật rồi
Ngọn đèn đã lóe trong bộ bán cầu não rôi
Xin được công khai cám ơn những người nào đó
đã ganh ghét tôi, đã khinh bỉ chê văn thơ tôi, đã xem tôi điên khùng
NHờ các người
mà tôi được một món quà sinh nhật bất ngờ huyền nhiệm này