Thắp tạ anh linh Tô Thùy Yên

Về Houston lần này mọi sự được êm đẹp ngoài sự tưởng tượng của tôi. Trước hết là tình trạng sức khỏe của Y. Năm ngoái, đã mua vé tàu đành bỏ vì đến gần ngày đi thì Y. phải được đưa vào Emergency và phải nằm trong phòng đặc biệt mất một tuần lễ mạng sống như sợi chỉ mành treo chuông, Nhưng lần này, không có dấu hiệu  gì chứng tỏ   để tôi quan ngại. Chỉ có chăng là những cơn bão rớt mê loạn từ một hệ thần kinh mất thăng bằng suy thoái. NGay cả việc tôi đi Y. cũng không hề nhắc dù tôi đã nói,
May mắn thứ hai là con tôi  được mấy ngày nghỉ. Nó lái xe từ tiểu bang cạnh  qua NJ để thay mặt tôi  chăm sóc mẹ.

Như vậy là tôi lên đường như một kẻ ẩn sĩ xuống núi. Buổi sáng tinh sương lành lạnh, phi trường ít người, ít xe vì quá sớm, khiến tôi dễ dàng tìm bãi  gởi xe  rẽ tiền “economic” – để  từ đây xe bus bốc đưa về phi trường.
Tôi gởi vali hành lý vì nó quá nặng, quá khó mang theo bên mình. Hành lý chỉ là những tập thơ tôi mới in. Nhất là lần in này, tôi làm bìa có vân nổi trên giấy láng.  Nhan tựa của tập thơ mới nhất là Đá, lấy từ tựa một bài thơ hiện diện ở trong thi phẩm:

Nếu có phép mầu gì anh ước được bay về
Lên lại ngọn đồi Kỳ Sơn tìm hòn đá tảng
Anh sẽ đứng thật nghiêm   và chào tay kính cẩn
Cám ơn vô cùng một hòn đá ân nhân

Chác em sẽ cau mày:
–  đá đâu phải là người sao lại bảo ân nhân ?
Vậy thì  anh hỏi em:
– có  người nào giúp anh thoát nạn ?
Em có  bao giờ thấy một người nào chắn đạn  ?
Em có bao giờ nhìn những khói đá bốc lên
Và những tia lửa  hồng  tức tối  xẹt cuồng điên
khi trăm ngàn đầu đạn đâm vào thân thể đá ?

Và bây giờ anh cũng mong  được làm phiến đá
Để chai lì với những bọt sủi niềm đau !

 Đó là  những gì tôi  chỉ có thể có được trong đời sống hiện nay. Món quà do chính tự tay tôi làm, từ đầu đến cuối, từ A đến Z.  Nó hèn mọn lắm:

Xin tặng đời, một món quà hèn mọn
Tôi không biết lấy gì đền đáp chỉ thơ
Tôi đang ở tận cùng những mất mát tuổi già
Xin rộng lượng để bàn tay tôi khỏi vuột !

Sau gần bốn giờ bay, tôi đã được thở trong một cõi đất trời khác, thế giới khác. Những ngôi lầu, building, những con đường tấp nập xe cộ đã thay thế những hàng cây xanh, những  con nai, hay những ngôi giáo đường … Người đón tôi ở phi trường là Bùi Huy tức là nhà thơ Tô Thẩm Huy.  Vẫn là mái tóc bồng bềnh, dù kỳ này thấy anh mập hơn xưa.  Cám ơn đất trời đã cho tôi có những bạn bè tốt. Và cảm tạ văn chương đã cho đời những tâm hồn đồng điệu. Quen là một sợi dây buộc hai người, nhưng với những kẻ mang giòng máu thơ văn, sợi dây ấy càng buộc chặc hơn…  Ngay cả người sống và người chết.

Tôi muốn nói đến nhà thơ Tô Thùy Yên.

Thật vậy, khi tôi nói về niềm mong mỏi của tôi là được ghé vào nhà quàn để nhìn anh một lần, thì Huy nói là xác của anh TTY vẫn còn năm trong bệnh viện chưa được mang về vì nhà quàn không còn chỗ, phải dời lại một tuần.
Việc dời lại này đã giúp Huy – người mà  gia đình xem như là người nhà, và anh TTY xem như là một bào đệ, một người bạn tri kỹ về văn chương- được rảnh tay để giúp tôi có chỗ ngủ, hay trong việc gặp người thân, bạn bè.
Tôi nghĩ nếu mà nhà quàn không chật chỗ thì chắc gì tôi được dịp ngồi trong quán cà phê, hay những lần cụng ly lanh canh những niềm hạnh ngộ với bạn hữu. Vậng, thì cũng phải có chứ. PVN là tay gốc huấn luyện chiến thuật, đã đề ra một số phương án. Phương án này không thành thì có phương án khác thế vào. Bạn ta gọi đó là phương án, còn dân thám kích thì gọi là kế hoạch hành quân. Nhưng nếu thiếu Huy tức là mất đi một người chủ chốt trong việc giúp tôi gặp lại những bạn bè cũ và có dịp tặng Đá cho mọi người và có cơ hội được tạm trú tại một ngôi nhà  đầy trầm hương cổ thi và hương hoa nghệ thuật.

Rõ ràng anh TTY đã thương tôi, muốn Huy hiện diên bên tôi, giúp tôi được hưởng hai ngày êm đẹp nhất tại Houston. Bởi lẽ  trong số anh em bạn bè, Huy là người khỏe mạnh nhất, ít có sự ràng buộc của gia đình.. PVN thì cũng như tôi, luôn luôn ở bên chị T. không thể rời chị. Còn Cái TRọng Ty thì ở quá xa.  Một bạn mà tôi tin cậy nữa là Phạm Quang Tân, chủ nhiệm Văn Hóa VN, thì đang ngao du ở Âu Châu…

Cám ơn anh linh của nhà thơ TTY.

 

%d bloggers like this: