Ngộ

 

Thiên đàng   (1)

Tôi biết cái tôi của mình chẳng đáng gì để nói
Chỉ là hai mươi mấy đốt xương lưng để  gồng gánh cuộc đời
Nhưng mà tôi vẫn tự hào  được sinh ở một nơi
Cả nhân loại trần gian khi nhìn vào, phải bay hồn lạc phách
Và khi con người thi nhau đi tìm thiên đàng nước thánh
Tôi chẳng cần tìm vì đã có mặt ở  địa ngục Bồng Sơn
Nếu chẳng được may không được gõ cửa thiên đàng
Thì cũng được phong làm anh hùng liệt sĩ

Thiên đàng (2)

Ta đi, lời kệ vang trong miểu
Ông từ già nhắm mắt tụng kinh
Ông ạ, cho tôi nằm một lát
Để tôi mơ cực lạc thiên đàng

Ta đi, tráng sĩ hề con kẹt..
Nó chửi thề bởi nó cũng run
Khi không bắt nó lên An Lão
Xa cái buồng con nhỏ dưỡng quân

 

%d bloggers like this: