THT và Hồ Đình Nghiêm tại Montreal Canada
Nhìn hình, quí bạn sẽ nhận ra một điểm chung giữa hai đứa chúng tôi là cả hai đều để áo jacket banh ra, nút không cài . Đối với bạn tôi, tôi không hiểu đó có phải là thói quen hay không, nhưng đối với tôi, đây là một thói quen. Như tấm hình chụp dưới đây khi tôi đưa bà xã đi chùa Thái Lan cách chỗ ở khoảng 2 tiếng đồng hồ lái xe , khoảng 4 năm về trước:

Nhìn xung quanh ai cũng quần áo chỉnh tề, cung kính. nhìn mình thấy như môt tay anh chị du côn, xem chỗ tôn nghiêm không ra gì. Lại ưởn ngực, để người khác chụp hình mới mất dạy chứ !
Không phải thế đâu !
Nếu kết tội thì kết tội cái thói quen.
Thời trẻ áo banh vào trận mạc
Bây giờ banh áo đẩy xe lăn !
Cái thói quen từ thời đánh giặc. Trong khi tcó kẻ gân cổ xem cái chết tựa lông hồng, nhưng áo giáp che thân, áo bào che ngực, nón sắt che đầu còn ta thì mũ rừng nhẹ hẩng, không áo giáp che mình, đưa bộ ngực lép ra mà hứng đầu tên mũi đạn trước hết vì là lính thám kích, khi gặp bạn thì mặc bom dội pháo rền, rũ vào quán tiếp tục banh áo:
Mặc. Kéo nhau vào quán chị Hai
Mặt trời đỏ ối trên vàm xáng
Banh áo. Ngâm bài thơ Cổ Lai
Rừng lau trắng bạc dòng kinh xa
Ai ngồi đốt thuốc trên bờ xáng
Hay lính bộ binh quá nhớ nhà?
Cái thói quen banh áo, vì để hứng gió, cũng như vì ngứa ngáy mấy thứ phù vân trên người, muốn trần truồng, muốn kêu gào tự do muôn năm, muốn thơ phải nóng với rượu để cuồn cuộn chảy trong người… Không ngờ nó lại nằm trong máu thật, khổng chiu rời để bây giờ lại thêm một lần banh áo bên bạn ta, cũng như trong sân chùa !
Thói quen gay go nhất là nghiền như nghiền thuốc đánh bạc, chơi bời ta có thể bỏ được thì thá gì đển cái chuyện banh áo ngâm bài thơ cổ lai hay :” thời trẻ áo banh vào trận mạc/bây giờ banh áo đầy xe lăn” !
Nhưng nghĩ lại cho kỹ, nó chẳng đụng đến ai, hơn nữa bây giờ muốn nhưng không bao giờ có được một lần thứ hai, khỏi cần bỏ làm gì.