Cuối năm trong Dunkin

Bạn,

Tôi mới tìm ra hai chữ mà tôi thích quá, sáng nay. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao những cụ xưa, mỗi lần đọc thơ Đường, có khi rung đùi sảng khoái… Câu thơ như thế này:
Những nhánh cây gầy chở lạnh mùa đông.
Trước kia, tôi viết:
Những nhánh cây gầy chở cả mùa đông.

Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi lại thích tiếng “ lạnh” thay vì “cả”. Tùy theo cảm nhận của mỗi người. Có thể tôi thích mà bạn không. Phải không.

Xin được post nguyên bài:

 

Cuối năm  trong quán cà phê Mỹ

Ghé lại Dunkin gọi cốc cà phê
Cô hàng mắt xanh nhìn ra ngoài cửa
Ngày cuối năm bầu trời thiếp ngủ
Những nhánh cây gầy chở lạnh mùa đông

Cô hàng ơi, đôi mắt quá trong
Sao không thấy lòng tôi quay quắt
Sao không thấy mắt tôi mờ trên chiếc cốc
Nhìn nỗi buồn đặc sệt chưa tan

Vâng người con gái nào cũng mắt tô than
Cũng bí mật như lòng kim tự tháp
Tôi cũng muốn đùa, con chim  xứ tuyết
Ngày cuối năm, em lại buồn so
Bắt tôi tội tình lòng dạ để đâu

Ghé lại Dunkin gọi cốc cà phê
Nhớ bạn, ra ngoài đường đốt thuốc
Một chút cay cay xé nồng con mắt
Như khói mù buổi sớm Việt Nam

Cốc xây chừng để lại Qui Nhơn
Chắc sẽ nguội và đọng thành lệ đá
Trang giấy nợ ta có lần ghi sổ
Còn chừa ta, một kẻ, chạy làng

Thì xin cô hàng một cốc tang thương
Đời cũng đôi lần bỗng thèm chất đắng
Cũng có khi muốn hòa nước mắt
Nhấp theo từng hớp nhỏ héo hon
Của một người bỏ xứ lưu vong…

%d bloggers like this: