Đăng lại bài thơ được viết cách đây 3 năm, để tạ ơn lão Trần quí Sách. Lão chính là kẻ để tên nhà văn nhà thơ là THT phải nhớ ơn. Cái lão THT này khốn nạn lắm. Hắn cứ nghĩ hắn là số một, chẳng hề nhớ ơn ai:
Hôm qua, bà bảo bà thèm nước dâu, tôi lái xe đến tiệm cách nhà 15 phút, mua cho bà. Hôm qua tôi rất vui vì thốc hai nách bà để kéo bà đứng dậy, tự nhiên tôi thấy nhẹ hơn mọi lần. Tôi quá mừng. Làm sao mà không mừng khi mỗi lần tôi đỡ bà đứng lên là cả cơn ác mộng.
Hai chân tôi muốn sụm.
Hai tay tôi muốn rả.
Làm sao tôi có thể giữ thân thể bà bằng một tay phải, để bà khỏi ngả ?
Làm sao tay trái tôi có thể đẩy chiếc xe lăn ra về phía sau để nhường chỗ cho tôi có thể đứng mà giử mà tuột quần bà, mà dưa cả thân hình bà ngồi lại ngay ngắn trên bàn tọa.
Tôi la tôi gào tôi hét, tôi mím môi căn răng, tôi đá vào vách, tôi đá chiếc xe ù câm, không hiểu tôi.
Vậy mà hôm qua, khi kéo bà đứng lên, bà đứng dễ dàng. Tôi vịn bà bằng tay phải. Tôi đẩy xe lăn ra phía sau bằng tay trái. Tôi đưa thân người, đầu gối tôi hờm để bà khỏi té, tôi tuột quần bà xuống, từ từ giữ mông bà cho ngay trên bàn ngồi…
Bà ơi, tôi mệt mà vui.
Vui qua đi.
Vậy mà khi tôi cầm chai chai nước cheery juice định khoe bà, thì thấy bà run,run khiếp đảm, run bần bật, run như bị sốt rét kinh niên… Vậy mà thiên hạ bảo thơ Quang Dũng hay, hay ở chỗ nào. Tây tiến đoàn quân không mọc tóc… Dỏm. Run như khi tôi run vì sốt rét. Lính phải dìu đi. Run như hôm nay bà run, tôi ôm bà, tôi lấy viên baclofen bắt bà phài uống.. Tôi là bác sĩ. Là Y tá. Là ân nhân của bà.
Bà hết run. Tôi quá mừng. Nhưng má lại bà. Thương bà không thể tả.
Ôi tuổi già. Sao mà thảm vậy cà.
Hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.
Nhưng mà tôi vẫn tin là bà không sao.
Dù chân phải đã yếu.
Dù chân trái đã đình công.
Tôi tin bà sẽ đứng, đứng như hôm qua.
Dù hôm nay, bà không còn d8u71ng vững nữa.
Tôi tin rồi chiếc xe tôi sẽ chở bà đi.
Bởi vì nó đang chạy.
Bà đang ngủ làm sao nghe.
Nó đang chạy.
Nó vừa chạy vừa nhả ra những trang giấy.
Khởi Hành.
Khởi Hành.
350 trang.
Xong rồi.
Bà ở trên ấy có nghe tiếng máy.
Vui lắm.
Như niềm tin của tôi bây giờ.
Khi nghĩ đến ngày mai, tôi sẽ được cầm đai quần của bà, mà làm tài xế…